Nhìn thân thể thon dài của anh ta ngã xuống đất, tôi mới bắt đầu choáng váng: Làm thế nào để kéo anh ta lên lầu rồi trói anh ta trên giường bây giờ? Tôi thử kéo anh ta, nhưng mới bước được hai bước đã thở hồng hộc, thế này thì làm sao tôi có thể kéo anh ta lên lầu được đây? Trừ phi tôi có năng lực siêu nhiên.
Tôi quan sát phòng khách, tầm mắt nhìn đến chiếc ghế sofa màu trắng bên cạnh lò sưởi âm tường, hai tay vịn được làm bằng khung kim loại màu đen, có thể trói tay anh ta lên đó. Ừ, quyết định vậy đi, chỉ thiệt thòi cho anh ta một chút vì phải dùng đến chiếc ghế sofa này!
Kéo, kéo, kéo, đẩy, cuối cùng cũng lôi được anh ta đến bên ghế sofa, để anh ta ngồi trên thảm trải sàn, tựa lưng vào ghế sofa. Anh ta vô lực gục đầu xuống, tóc đen hơi dài rũ xuống hai bên má, lông mi cong vút như cánh quạt lặng lẽ nhắm lại, nặng nề mê man. Tôi vỗ vỗ lên mặt anh ta, vô cùng hài lòng với hiệu quả của thuốc, tiếp đó tôi vội vàng lên lầu lấy cái hộp xuống.
Cái hộp này và cả thuốc mê trong chén canh của Nhiếp Duy Dương đều được tôi đặt mua ở cửa hàng chuyên bán đồ tình thú. Tôi muốn dùng những thứ này để trả thù Nhiếp Duy Dương.
Lấy hai chiếc còng tay từ trong hộp ra, tôi còng hai tay anh ta lại, sau đó móc lên hai tay vịn của ghế sofa, cũng vừa vặn kéo mở hai cánh tay của anh ta ra. Ơ, quên mất, còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bui-gai-hoa-vien-vuon-gai/38587/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.