"A...!" Tôi ngậm chặt miệng cũng không ngăn được tiếng rên rỉ của mình, cảm giác trong thân thể có một dòng nhiệt nóng rực tràn ra, tiểu huyệt non mềm từng ngụm từng ngụm cắn nuốt thanh kim loại lạnh như băng. Nhiếp Duy Dương giữ chặt thân thể của tôi, mê muội nhìn chỗ đó: "Thật xinh đẹp! Mềm mại đến chết người!"
Anh ta rút cây gậy chỉ huy ra, giơ nó lên trước mắt tôi, đầu bọc hoa văn quả nhiên đã dính đầy nước, tất cả đều là chất lỏng trong suốt của tôi. Tôi lúng túng quay mặt đi, nghĩ đến cảnh tượng này giống như trong phim, dùng thứ đó để tự tìm đến khoái cảm, tôi lại cảm thấy lúng túng không chịu nổi.
Anh ta thì thầm bên tai tôi, trong giọng nói lại có chút bất mãn khó hiểu: "Nhìn em xem, bé con dâm đãng, một thanh kim loại lạnh như băng cũng có thể làm em thỏa mãn, chẳng lẽ không cần tôi nữa sao?"
Chút dư vị còn sót lại trong thân thể khiến tôi khẽ run lên, nhìn thấy anh ta cởi quần dài, lộ ra dục vọng hiên ngang cứng rắn, tôi bất lực nhắm mắt lại, biết rõ bây giờ mới bắt đầu.
Anh ta trần truồng đè xuống người tôi. Lại nói, đây là lần đầu tiên tôi có thể nhìn rõ toàn bộ thân thể của anh ta, làn da săn chắc bao quanh cơ thể, đường con đẹp mắt, nếu không phải đang ở trong tình huống này, tôi nhất định sẽ huýt sáo tán thưởng anh ta.
Tôi không ôm hy vọng ngăn cản anh ta: "Anh điên rồi, mẹ và chú Nhiếp đều đang ở nhà đấy!"
Anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bui-gai-hoa-vien-vuon-gai/38584/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.