Tôi mặc đồ ngủ, vừa ngáp vừa chạy ra mở cửa, ai vậy nhỉ?
Mở máy theo dõi trong phòng khách, trên màn hình, người đứng ngoài cổng sắt hoa văn là Đồng Miêu Miêu. Con bé này, mới sáng sớm đã chạy tới đây làm gì?
Miêu Miêu vừa vào nhà liền ngây ngốc nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu, cũng không nói chuyện.
Tôi khó hiểu, hỏi: "Miêu Miêu, sao vậy?"
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi xong thì Miêu Miêu lập tức nhào qua ôm lấy tôi rồi òa khóc.
Cơn buồn ngủ của tôi lập tức tiêu tan, nắm lấy tay cô ấy, sốt ruột hỏi: "Sao vậy? Sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Miêu Miêu chỉ lắc đầu, thân thể nhỏ xinh khóc thút thít.
Tôi bất đắc dĩ, chỉ có thể đỡ cô ấy ngồi xuống ghế sofa, bởi vì cô ấy cứ ôm chặt tôi mà khóc.
Thật vất vả mới đợi được cô ấy ngừng khóc, đôi mắt đẹp khóc đến sưng đỏ, cô ấy nhìn tôi, nắm lấy tay tôi, vội vàng nói: "Tô Tô, có khi nào cậu sẽ rời xa mình không? Có khi nào cậu sẽ bỏ mặc, không quan tâm đến mình nữa không?"
Tôi an ủi cô ấy: "Làm sao có thể? Chúng ta không phải là bạn tốt sao? Cho dù bảy tám chục tuổi thì chúng ta vẫn là những người bạn tốt nhất của nhau!"
Cô ấy ôm chầm lấy tôi: "Tô Tô! Cậu đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bui-gai-hoa-vien-vuon-gai/1926317/chuong-22.html