Tôi chẳng còn sức để mở mắt, cánh tay đã tự động quấn lấy thân thể của người kia, vuốt ve tôi đi, thỏa mãn tôi đi!
"Không, không..." Tay phải của tôi túm chặt tay trái, yếu ớt chống lại sự hấp dẫn: "Felix, anh ra ngoài đi, đừng khiến em hận anh..."
Người nọ trầm mặc, sau đó nói: "Tô Tô, là tôi, tôi là Nhiếp Duy Dương."
Giọng nói này không phải là giọng của Felix, giọng nói của Felix luôn rất nhiệt tình, như ánh mặt trời nơi hoang dã, mà giọng nói này lại rất êm tai, rất có từ tính, mê hoặc lòng người, quả thực rất giống giọng của Nhiếp Duy Dương. Tôi cố gắng mở to đôi mắt mông lung, đã bị sương mù giăng kín, nhìn người trước mắt, mái tóc... màu đen hay màu đay? Đôi mắt... không thể nhìn rõ!
Tôi thất bại nức nở nghẹn ngào: "Tôi không nhìn rõ... Anh thật sự là Nhiếp Duy Dương sao?"
Người nọ thở dài, vừa giống thương tiếc lại vừa giống như bất đắc dĩ, anh ta ôm tôi, áp mặt tới gần tôi, nói: "Em nhìn kỹ xem, tôi là ai?"
Tôi không tự chủ được mà cọ cọ gò má vào lòng bàn tay của anh ta, mười ngón tay của anh ta có vết chai mỏng, cọ vào da thịt tôi vô cùng thoải mái, là do luyện đàn sao? Tôi cố gắng mở to mắt, người trước mặt có làn da màu bánh mật khỏe mạnh, con ngươi đen thâm thúy, thật sự là Nhiếp Duy Dương?
Anh ta vòng tay ôm lấy tôi, tôi nói: "Chờ một chút... Nhiếp Duy Dương đang ở nước ngoài mà... Felix, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bui-gai-hoa-vien-vuon-gai/1926308/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.