Vài ngày sau, quả nhiên Nhiếp Duy Dương thu liễm hơn. Nhưng có lẽ bởi vì anh bận, không biết lần này anh trở về có chuyện gì, gần như mỗi ngày đều bận rộn chạy đi. Còn tôi sắp bước vào kỳ thi, ở trường có vô số bảng phải phát phải điền, cũng hiếm khi mỗi ngày đều tới trường học.
Vài ngày liên tiếp, tôi đều không thấy Đồng Miêu Miêu. Ngày đó Felix tới cứu tôi, Miêu Miêu điên rồ cũng nhào về phía anh ta, dưới tình thế cấp bách Felix đẩy cô ngã mạnh xuống đất, cô ấy liền nằm ở đó gào khóc lên, sau đó cũng không biết thế nào.
Mấy người Mai Tử chạy tới hỏi tôi ghi danh vào trường học nào, tôi nói: "Đại học N, cách cũng gần, rất thuận tiện." Không có gì phải chọn, cũng không trốn Nhiếp Duy Dương, cũng không cần vì Miêu Miêu muốn đi học cùng trường với cô ấy, tôi chọn gần là được rồi.
"Vừa hay." Thuyền trưởng cười: "Chúng ta có thể tiếp tục làm bạn học!"
A Mộc cầm lấy một quyển sách giáo khoa, trừng mắt nhìn một lúc, đột nhiệt xé toạc nó thành hai nửa, nhe răng cười với chúng tôi: "Mình đã sớm không vừa mắt với những vật này!"
Mai Tử che miệng cười: "Ngày mai nghỉ, bây giờ mình lại rất mong ngóng cuộc thi, thi xong rồi thì có thể được tự do! À, đúng rồi, Tô Tô" Cô ấy dường như nhớ tới cái gì, lấy một tờ giấy đưa cho tôi: "Thông báo cuộc thi của Miêu Miêu, thầy giáo bảo mình cầm qua cho cô ấy, làm sao mình biết nhà cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bui-gai-hoa-vien-vuon-gai/1926300/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.