Đào Ý Đường nhìn vẻ mặt mờ mịt của tôi, quay đầu lại hỏi Felix: "Hả, Tiểu Phỉ Phỉ, người ta cũng không biết sao, các cậu không nói cho người ta biết?" Không đợi Felix trả lời, anh ta đã tự nói tiếp: "Cũng đúng, cậu da mặt mỏng như vậy đương nhiên sẽ không nói cái này với người ta, cái tên Nhiếp Duy Dương kia nhất định cũng sẽ không tuyên bố sự sỉ nhục trong cuộc đời cậu ta khắp nơi, hà hà, vậy để mình nói đi!"
Nói cái gì? Tôi không hiểu, vừa nhìn Felix vừa nhìn anh ta.
Đào Ý Đường vỗ đầu một cái: "Đúng rồi, anh còn chưa biết em tên gì?"
Tôi nói: "Gọi em Lục Tô là được."
"Được, Tiểu Tô Tô, anh nói cho em biết." Đào Ý Đường lắc lắc một ngón tay trước mặt tôi, lộ ra một nụ cười như kẻ trộm: "Trước khi ăn em, tiểu Nhiếp Niếp chính là xử nam tiêu chuẩn đấy!"
Anh ta? Lúc ve vãn tràn ngập cảm giác mập mờ, hoan ái mãnh liệt như vậy, làm sao có thể?
Tôi thốt ra: "Không thể nào!"
Felix ho nhẹ một tiếng, lúng túng quay mặt qua chỗ khác. Đào Ý Đường cúi đầu xuống che miệng lại, tuy không cười ra tiếng nhưng bả vai lại run run dữ dội.
Tôi nói xong mới ý thức được hàm nghĩa câu nói của mình, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng lên, cắn môi không nói lời nào.
Rốt cuộc Đào Ý Đường cũng cười đủ, anh ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp vì nín cười mà hồng hồng: "Ông trời ạ, em thú vị quá, hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bui-gai-hoa-vien-vuon-gai/1926289/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.