Cho dù tôi là người ít hứng thú với tin tức giải trí nhưng cũng biết rõ âm nhạc Vạn Hoàng.
Vạn Hoàng đã có lịch sử mấy chục năm. Ban đầu chỉ là một trung tâm bán vé concert của Pháp, sau này lại thâu tóm một công ty đĩa nhạc sau đó bắt đầu bước chân vào chế tác âm nhạc. Sau vài thập niên pháp triển, Vạn Hoàng đã là công ty âm nhạc toàn cầu có thể đếm trên đầu ngón tay. Cho dù là nhạc thịnh hành hay nhạc cổ điển đều có một đám người nổi tiếng như sấm bên tai ký kết với công ty đó. Năm trước Vạn Hoàng mới thiết lập chi nhánh châu Á, tổng công ty đặt ngay tại thành phố N.
Buổi chiều về nhà, mẹ trông thấy tôi thì hỏi: "Sao thế, hôm nay không ở lại ký túc xá à?" Vẻ mặt cũng rất vui mừng, vội vàng vào bếp làm đồ này nọ cho tôi ăn.
Tôi nói: "Mẹ, Nhiếp Duy Dương đã trở về chưa?"
"Không, thằng bé chưa về nước." Mẹ nói xong lại oán trách liếc nhìn tôi một cái: "Sao lại gọi tên người ta? Không lớn không nhỏ, phải gọi là anh."
Hả? Anh chưa trở về, vậy áp phích tuyên truyền là cái gì?
Tôi đuổi theo tới phòng bếp hỏi: "Mẹ, mẹ có biết Nhiếp.... anh Duy Dương có liên lạc gì với Vạn Hoàng không?"
Mẹ nói: "Vạn Hoàng? Đó là cái gì?"
Tôi không nói gì, phất phất tay đi ra.
Nhiếp Văn Hàm từ công ty trở về, tôi lại tới hỏi ông.
"A, hình như từng đề cập với chú." Nhiếp Văn Hàm vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bui-gai-hoa-vien-vuon-gai/1926278/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.