Tôi trợn mắt há mồm, giọng cũng thay đổi: "Sao có thể như vậy?"
Tôi đang đắp chăn dựa vào gối đầu bên giường, trong tay cầm một tờ báo. Ngày hôm qua về đến nhà, một hơi ngủ đến sáng hôm nay, mở mắt ra nhìn thấy một tờ báo đặt ở bên cạnh. Trang đầu tờ báo này dùng một cỡ chữ thật to viết tiêu đề: Tiếng ca ma mỵ tình yên kinh thế!
Dưới có một hàng chữ phụ là: "Mặc Hoàng lấy được thành công lớn trong lần biểu diễn của Nhiếp thị cùng với bạn gái thần bí của anh."
Nhưng để cho tôi kinh ngạc đến ngây người chính là thứ không có liên quan gì với điều ấy, chính là ảnh chụp nhỏ cỡ bàn tay bên cạnh tiêu đề... nhưng không phải là hình ảnh của tôi, mà là của Nhiếp Duy Dương.... tấm hình này tường tận ghi lại giây phút tôi ngã trên sân khấu, nhưng, nhưng!
Nhiếp Duy Dương lại rất chói lọi, mà tôi? Toàn thân dơ bẩn không cần phải nói, trong hình kia rõ ràng có thể trông thấy mặt tôi dính đầy bụi cùng với hai hàng nước mắt chảy xuống!
Tôi vò tờ báo lại gào lên: "Ai chụp cái ảnh này? Tôi muốn giết anh ta giết anh ta!"
Mẹ ngồi bên cạnh vội vàng lấy tờ báo trong tay tôi: "Đừng vo lại, trên tay đều là vết thương kìa! Mẹ xem một chút!" Mẹ nghiêng đầu nhìn ảnh chụp, cười: "Đây không phải là cười đến rất đẹp mắt hay sao? Còn đôi cánh này cũng rất xinh đẹp."
Tôi căm hận không nói lời nào, ảnh chụp xấu như vậy còn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bui-gai-hoa-vien-vuon-gai/1926226/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.