Trình Tê Trạch nhìn về hướng hai người rời đi, ánh mắt nặng nề.
Trình Tê Trạch không nghĩ rằng Phương Độ sẽ về nước, thậm chí anh ấy còn không nói với ai trong nhà chuyện mình sẽ trở về.
Ánh mắt Trình Tê Trạch không tự chủ được mà dừng lại trên bóng lưng Phương Độ.
Anh ấy cầm ô hơi nghiêng về phía Lâm Hoè Hạ, che đi dáng người gầy yếu của cô dưới tán ô rộng.
Mà nửa vai của anh ấy lại bị lộ ra ngoài.
Lâm Hoè Hạ hơi hướng cằm lên, ngữ khí nửa oán trách lại nửa như đang làm nũng: "Sao anh lại đến đây?"
"Trời mưa bắt taxi khó quá." Phương Độ ôn nhu giải thích, đưa chiếc túi giấy đang cầm trong tay qua cho Lâm Hoè Hạ.
Trong túi giấy có một cốc trà sữa táo đỏ ấm, Lâm Hoè Hạ lấy cốc trà sữa từ túi giấy ra, nhiệt độ ấm áp truyền tới lòng bàn tay, xua tan đi cái lạnh trên người.
Vẫn còn một cái chai ở trong chiếc túi, Lâm Hoè Hạ bảo Phương Độ cầm túi rồi cô lấy cái chai ra xem: "Đây là cái gì?"
"Nước giải rượu." Phương Độ cười nói: "Anh còn tưởng rằng sẽ đến đón một con ma men."
"......." Lâm Hoè Hạ không nói gì liếc anh một cái: "Em không uống rượu!"
"Đùa em thôi, là thuốc xịt muỗi."
Thanh âm của hai người hoà vào trong màn đêm.
Trình Tê Trạch một tay đút túi, dựa người vào phía bức tường gạch lạnh lẽo. Bóng người bị đèn đường kéo dài, trông vô cùng cô độc và hiu quạnh.
Anh ta lấy bao thuốc từ trong túi ra, rút một điếu rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bui-bam/858092/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.