Cuối tuần, Trình Tê Trạch mang một vài đồ dùng sinh hoạt qua cho Tống Hà.
Mấy hôm trước, Phó Tĩnh An có đến đây thăm cô ấy, cho ấy lời khuyên về một số vấn đề pháp lý.
Phó Tĩnh An thấy tâm trạng cô ấy không được tốt, cho nên đã bảo Trình Tê Trạch qua thăm cô thường xuyên hơn, để không phải suy nghĩ luẩn quẩn nữa.
Trình Tê Trạch hiểu ý Phó Tĩnh An, nhưng anh ta cũng lười để ý. Qua thăm Tống Hà đơn giản vì sợ cô ấy sẽ suy nghĩ luẩn quẩn như Phó Tĩnh An nói.
Rốt cuộc, anh ta mãi mãi không đoán được tâm tư của Tống Hà.
Trạng thái của Tống Hà đã tốt hơn rất nhiều.
Lúc Trình Tê Trạch qua thăm, cô ấy đang ở trong phòng vẽ tranh tắm nắng.
Tống Hà mặc một chiếc váy dài màu trắng, chân trần ngồi xổm trên ghế cao.
Ở đối diện là một bức tranh sơn dầu, ánh nắng mặt trời trong veo lấp lánh chiếu lên người cô ấy, càng làm cho người con gái trở nên thuần khiết xinh đẹp.
Từ xa đã nhìn thấy Trình Tê Trạch đi từ phòng khách đến, Tống Hà liền ném bút vẽ và bảng màu xuống, cách một lớp kính cửa sổ sát đất hét vào mặt anh ta: "Trình, Tê, Trạch."
Trình Tê Trạch dừng chân, nghi ngờ để đồ trong tay xuống bàn trà.
Anh ta vĩnh viễn không bao giờ đoán ra được cảm xúc của Tống Hà.
Tống Hà đẩy cánh cửa khép hờ giữa phòng khách và phòng vẽ tránh ra, quát rống lên: "Trình Tê Trạch anh đã làm ra chuyện gì sao?"
Trình Tê Trạch không biết cô ấy đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bui-bam/858089/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.