Chương trước
Chương sau
Edit by Link
-
Vừa mới nghe thấy đoạn đầu, Tống Giai cảm thấy An Văn nghĩ viễn vông, tuy miệng nói loạn nhưng nghĩ một chút thì thấy vẫn có thể thực hiện được.
Ngoại hình An Văn hoàn mỹ, mới mười lăm tuổi mà kỹ thuật diễn xuất đã mạnh thế này, nói không chừng thật sự có thể chiếm được cả hai.
"Tổ tiết mục gọi điện thoại nói ngày mai em không cần về, kỳ tiếp theo vẫn để em quay." Tống Giai nói.
An Văn hỏi: "Sao lại đột nhiên thay đổi vậy?"
"Có lẽ là vì biểu biện hôm nay của em. Em thay quần áo nhanh đi, chúng ta đến homestay* mà tổ đạo diễn đã chuẩn bị."
*Homestay là thuật ngữ chỉ một loại hình lưu trú khá phổ biến và được ưa chuộng hiện nay.
Lúc An Văn lấy được tấm bảng tên nhỏ kia là cô đã có dự cảm, rõ ràng cô chỉ ghi hình, sao đồng thời còn cho cô đạo cụ như phục bút này nữa.
Đám An Văn chạy tới homestay, tất cả mọi người đã thu dọn xong, nhìn thấy An Văn, Hạ Cẩn tới nghênh đón: "An tiểu muội, sao em tới muộn thế?"
"Em làm việc khá là chậm." An Văn nói.
Những người còn lại cũng tới xách đồ giúp An Văn, dẫn cô đến phòng, An Văn ở đối diện Triệu Ngưng.
"Cảm ơn mọi người, còn lại tự em thu dọn là được rồi." An Văn nói.
"Em khách sáo với anh em làm gì chứ!" Hạ Cẩn vỗ vai An Văn nói.
Khách quý còn lại cũng kinh ngạc về sự thay đổi của Hạ Cẩn. Lúc trước An Văn chưa tới, Hạ Cẩn rất lạnh nhạt, nói cũng ít. Nhưng An Văn vừa tới, anh ta như biến thành một người khác.
"Đại ca à, chẳng lẽ anh muốn thu dọn quần áo giúp em?" An Văn hỏi.
"Việc này em vẫn tự làm thì hơn." Nói xong, đám người Hạ Cẩn ra khỏi phòng An Văn.
Bảy giờ chiều, An Văn đang mặc đồ ngủ lướt weibo, đột nhiên có người tới gõ cửa. An Văn xuống giường mở cửa, thấy người tới là Triệu Ngưng, chị ấy mặc đồ ngủ, tóc xoăn rối bù.
"Chị Triệu Ngưng, có chuyện gì vậy?" An Văn hỏi.
"Phải xuống ghi hình, em đang để mặt mộc à?" Triệu Ngưng kinh ngạc hỏi.
"Vâng." An Văn nói.
"Mặt mộc của em cũng đẹp quá đi, sao da em tốt vậy?" Triệu Ngưng không thể tin được, đưa tay sờ mặt An Văn một chút, đúng là mặt mộc. Thế là chị ấy lại hỏi: "Bình thường em dùng mỹ phẩm gì vậy?"
An Văn bèn cho Triệu Ngưng vào phòng, dẫn chị ấy đi xem mỹ phẩm mình mang tới.
Tính nết của Triệu Ngưng tốt, dùng di động chụp hình rồi nói: "Chị đã xem kỳ "Hoàng tử rung động" kia của em rồi, nhưng lúc đó cũng không tin em để mặt mộc thật trong video, còn tưởng là đã làm sơ qua, sau đó hậu kỳ tiết mục cho thêm bộ lọc mỹ nhan. Không ngờ mặt mộc của em lại đẹp như vậy, còn đẹp hơn cả trang điểm."
"Chị Triệu Ngưng đừng khen em." An Văn cười nói: "Em cảm thấy em sắp lên trời rồi."
Triệu Ngưng cảm thấy An Văn nói chuyện thú vị, nhân tiện nói: "Khó trách Hạ Cẩn thích nói chuyện với em như thế."
Vừa nhắc tới Hạ Cẩn, An Văn nghĩ ngay tới hình tượng bên ngoài của anh ta. Không biết sau khi lần quay lộ nguyên hình của anh ta được phát sóng thì sẽ có hiệu ứng gì.
Chắc chắn là bọn họ sẽ sốc!
"Chúng ta đi xuống thôi." Triệu Ngưng nói.
"Không cần phải thay đồ hả chị?" An Văn nhìn áo ngủ trên người cả hai.
"Tố tiết mục yêu cầu chúng ta mặc đồ ngủ đấy, nhưng em thay cái váy ngủ này thì hơn, theo sự hiểu biết của chị về tổ tiết mục thì chắc chắn một lát sẽ tạo việc, váy ngủ này của em sẽ không tiện." Triệu Ngưng nhắc nhở.
Thế là An Văn đổi một bộ áo ngủ, hai người cùng nhau đi xuống.
Bên dưới đã đang quay, nhóm khách quý thường xuyên rất biết kéo bầu không khí, mỗi người dỗi lẫn nhau, một tràng tiếng cười. Triệu Ngưng và An Văn đi xuống lầu, ống kích hướng về phía hai người, Hà Giải dẫn dắt mọi người vỗ tay.
"Ôi người đẹp, hai người đẹp..." Hà Giải nói.
Triệu Ngưng là tóc quăn dài, thanh nhã xinh đẹp, trên người mặc áo ngủ màu hồng nhạt, tài trí. An Văn thì tóc dài thẳng, thanh thuần xinh đẹp, trên người mặt một cái áo ngủ màu xanh, trang trí thêm mấy tia chớp nhỏ, vô cùng đáng yêu. Nhưng nếu so về gương mặt đẹp thì mặt mộc của An Văn cũng đẹp tới chói mắt.
Mọi người đã hiểu vì sao An Văn còn chưa có tác phẩm đã hot như thế.
Triệu Ngưng và An Văn tới muộn, ngồi trên ghế sa lon gần nhất.
Người đã đến đông đủ rồi, đạo diễn bắt đầu lời nói: "Hôm nay trễ thế này mà còn gọi mọi người tới, chủ yếu là muốn mời mọi người ăn khuya."
"Thật hả? Từ bao giờ mà tổ tiết mục trở nên có tình người rồi thế?" Hà Giải nói.
Trần Dục Văn cũng la to không tin, ồn ào nói: "Chúng tôi không đói bụng, chúng tôi không ăn!"
Lý gia minh và mấy khách quý cũng ồn ào theo, nhưng đồ ăn vẫn bị bưng lên, đủ loại tôm, cua, gà, vịt, rau xanh đều có, sắc hương đủ cả, vừa ngửi đã khiến người ta nuốt nước miếng.
Mọi người cầm đũa muốn ăn, lúc này đạo diễn lại nói: "Bây giờ bắt đầu, tổ hợp tự do, ba người một tổ."
"Còn nói là không có vấn đề, ăn một bữa cơm cũng phải tổ đội!"
Hà Giải làm đội trưởng giúp bố trí nhân viên, lúc đầu nên là tổ hợp hai khách quý thường xuyên và một khách quý mới, kết quả Hạ Cẩn lại nói: "Ba anh em chúng ta cùng một đội đi, gió quật không ngã, nước chảy không tan!"
An Văn nhìn thoáng qua nhân viên công tác, không biết người đại diện của Hạ Cẩn đang bụm mặt làm gì, An Văn vô cùng chắc chắn là hắn đang khóc.
Đường Đình: "..."
Hà Giải hỏi Đường Đình: "Tiểu Đường, tôi thấy bộ dạng của cậu rất đau đớn."
"Hôm nay tôi bị bọn họ tổn thương, hiện tại vẫn còn vết thương không thể chữa lành trong lòng." Đường Đình nhớ tới cảnh ngộ hôm nay.
Cậu ấy là người của tộc Hiên Viên, thế mà cả hành trành đều đi theo hai người tộc Hắc Vân, còn bị dao động đi xé tộc nhân của mình.
Bị hố như vậy, sao còn làm huynh muội với bọn họ được nữa, trước kia vẫn cho là bọn họ đều giống hình tượng bên ngoài, một người lãnh đạm thành thật, một người là bé thỏ trắng thuần khiết. Kết quả lại là hai con sói già!
Không chịu được kíƈɦ ŧɦíƈɦ này, oa oa...
"Nhị đệ, đây là do cậu không đúng. Trong lòng đại ca, cậu cũng rất quan trọng, chỉ có điều chúng ta lại không phải người chung tộc, nhưng mà đại ca cũng không có ra tay xé cậu đúng không? Anh dục văn muốn xé cậu, anh là người liều mạng muốn bảo vệ cậu đấy!" Hạ Cẩn khoác vai Đường Đình, lại bắt đầu dụ dỗ nói: "Ban ngày chúng ta không phải một phe, nhưng may là tổ tiết mục cho chúng ta cơ hội muộn màng làm huynh đệ sống chết gắn bó, tốt biết bao nhiêu!"
An Văn: "..." Vẻ mặt im lặng nhìn Hạ Cẩn, giống như đã sớm nhìn thấu anh ta.
Đạo diễn lập tức bảo người quay ngay mặt An Văn.
Đường Đình nghe Hạ Cẩn nói cũng cảm thấy có lý, sau đó nói: "Được, đại ca, ba huynh muội chúng ta là một tổ!"
An Văn*: Rất muốn từ chối...
*chỗ này tác giả để là Hạ Cẩn, nhưng chị thấy hình như tác giả để lộn nên chị sửa, đừng beta lại chỗ này nha. Đọc xong xóa dòng này và dấu * bên trên giúp chị.
Khách quý còn lại: Sao Hạ Cẩn không đi bán hàng đa cấp luôn đi, nói đến mức bọn họ cũng cảm động.
Chia tổ đã xong, người cùng tổ ngồi chung với nhau.
Đạo diễn nói: "Được rồi, chia tổ xong, hiện tại mọi người có thể bắt đầu ăn."
Khách quý thường xuyên đều đã chai mặt, có người bắt đầu nhớ lại trình tự món ăn được bưng lên, có người bắt đầu nhớ lại trình tự bày món ăn, Triệu Ngưng trực tiếp cầm điện thoại lên muốn chụp ảnh.
Vương Phong thích ăn, sau khi nhớ xong lại không nhịn được nói: "Tôi mặc kệ, tôi bắt đầu ăn đây!"
Anh ta bắt đầu, tất cả mọi người cũng bắt đầu ăn theo, mỗi món ăn được chia rất đủ, đủ chín người cùng ăn. Chờ bọn họ ăn uống no đủ, đạo diễn nói: "Mời mọi người đến bể bơi."
Mọi người đi tới bể bơi, sau đó nhìn thấy mấy cái ghế bật cạnh hồ bơi.
Tất cả sụp đổ!
"Không muốn chơi, cái áo ngủ này tôi vừa mới mua!" Hà Giải nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.