Edit by Dưa & Beta by Hy
-
(*) Chú thích về tên chương:
Tên gốc là:素颜美人[Sùyán měirén], trong đó chữ 素[Sù] nghĩa là trắng, trắng nõn, nguyên màu; kết hợp với từ 颜[yán] nghĩa là mặt => 素颜[Sùyán] nghĩa là mặt mộc = không son phấn => tên chương.
Trường quay sôi trào. Tả Thiệu Viễn tức giận, đứng lên nói: "Nói thì nói đi, cầm tay làm gì?"
Cả trường quay đều cười ha ha.
"Em có thể yêu đương không?" Từ Lương Hiên hỏi An Văn.
Đôi mắt hoa đào của An Văn hơi híp lại, trên mặt là ý cười dịu dàng, nói: "Em sẽ không."
"Vậy anh đây sẽ dạy cho em." Từ Lương Hiên ôn nhu nói.
Trường quay lại ồn ào.
An Văn cười càng tươi hơn, nói: "Vậy anh phải học cho giỏi, nếu không đến lúc đó lại dạy lung tung."
Từ Lương Hiên thất bại. Ngũ Lỗi nói với An Văn: "Chúng tôi đều đã rung động rồi, sao em lại chưa hề động tâm?"
"Em chỉ nghĩ, nếu muốn trở thành giáo viên thì phải có đủ kiến
thức ở giai đoạn đó để dạy học sinh." An Văn nói.
"Em là học sinh ban tự nhiên hả?" Ngũ Lỗi hỏi.
An Văn gật đầu. Ngũ Lỗi lập tức ra vẻ: quả nhiên là thế.
"Để đối phó với nữ sinh ban tự nhiên, tôi quyết định phái Lí Việt Bân, Bân liêu vương(*)." Ngũ Lỗi nói.
(*) liêu ở đây nghĩa là rù quến, công lược, thả thính, nói chung là khiến người ta rung động này nọ. "Liêu vương" nghĩa là người giỏi trò thả thính này nhất, vì không tìm được từ nào phù hợp, ngắn gọn hơn nên tớ xin phép giữ nguyên bản hán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bug-nganh-giai-tri/456116/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.