Edit by Lá & Beta by Hy - - Nghe được lời hắn nói, nam sinh bên cạnh "wow" một tiếng, lại còn thêm cả thổi sáo, bộ dạng rất giống thổ phỉ xuống núi cướp áp trại phu nhân. Không biết bản thân sắp biến thành áp trại phu nhân - trong lòng An Văn lại suy nghĩ: Thời gian đi tới đây, mình cũng sắp ăn no rồi! An Văn bị đưa tới một hội trường bỏ hoang. Cô vừa mới bước vào, mấy chị em Thạch Tĩnh đã lập tức khóa cửa lại. Khóe môi An Văn hiện nên nụ cưởi. "Thạch Tĩnh, nơi này có đồ ăn ngon à?" An Văn hỏi. "Đừng giả vờ nữa!" Thạch Tĩnh bắt lấy tay An Văn, khuôn mặt xinh đẹp mang theo hận ý, lạnh giọng nói: "Đã sớm cảnh cáo cậu phải khiêm tốn một chút. Nếu rượu mời cậu đã không thích, thích uống rượu phạt thì hôm nay tôi phải dạy dỗ lại cậu, để cậu biết về sau nên sống như thế nào ở cái trường này!" An Văn cảm thấy lời cô ta thật buồn cười, bèn hỏi: "Được thôi, vậy cậu mau nói cho tôi biết về sau nên sống như thế nào ở cái trường này." An Văn mới dứt lời, đám nữ sinh lập tức vây đến, bàn tay sơn móng vươn về phía tóc và mặt cô nhưng chỉ trong chốc lát, bọn họ đã bị An Văn đánh đến nỗi phải nằm kêu rên trên mặt đất. "Tiện nhân!" Thạch Tĩnh mắng nhưng lại không dám đến gần An Văn. "Bạn học Thạch Tĩnh, sao cậu có thể nói ra từ như vậy? Chủ nhiệm lớp dạy ngữ văn nhưng lại chưa từng dạy từ này nha." An Văn nói. "Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!" Cô ta che lại khuỷu tay bị An Văn vặn, ác độc nói. Vì chưa từng phải chịu loại ủy khuất này, đôi mắt cô ta đều đã đỏ hoe. "Tôi khuyên cậu vẫn nên bỏ qua cho tôi đi vì cậu và mấy chị em của cậu thế nào cũng không đánh lại tôi. Cậu nói có tức không?" Mái tóc dài của An Văn được buộc lại bằng dây cột tóc nơ bướm màu hồng, một vài lọn tóc lại rũ xuống hai bên mặt, trông thanh thuần vô tội, bộ đồng phục màu xanh cũng không giấu được khí chất xuất trần. Nhưng kể cả nói như vậy, khi nhìn qua, cô cũng rất vô hại. "Tức giận cũng vô dụng, đánh cũng không lại tôi, còn không bằng hai bên giải hòa." An Văn đề nghị. "Cậu đừng mơ tưởng!" Thạch Tĩnh phẫn nộ quát. An Văn cười cười, nói: "Vậy tùy cậu thôi!" Mở cửa hội trường bước ra ngoài, cô vừa vặn gặp được Giang Dịch Ôn cùng một đám người chạy tới. Nhìn thấy cô, bọn họ đều mang vẻ kinh ngạc và bối rối. Giang Dịch Ôn: Chẳng lẽ vì tới chậm nên kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân thất bại? Nhìn thấy bọn họ, An Văn hơi hơi mỉm cười, sau đó đi về phía nhà ăn. Giang Dịch Ôn: Bạn gái tương lai của mình cười rộ lên trông thật đẹp mắt. Đám nam sinh bên cạnh: An Văn.. Phi! Chị dâu đẹp quá.. Bọn họ đi vào hội trường xem sao. Mấy nữ sinh bên trong đang chật vật trên mặt đất, kêu rên tức giận mắng. Các nam sinh khϊếp sợ! Đây là do chị dâu làm sao? Một cô gái an tĩnh xinh đẹp như vậy sao có thể bạo lực thế này! Bọn họ đã tới chậm, việc này sao có thể để chị dâu làm! Giang Dịch Ôn tấm tắc, nở một nụ cười trên khóe miệng, trong lòng thầm nghĩ: Không hổ là người con gái tôi coi trọng! "Đại ca, nụ cười quỷ dị này làm em sợ đấy.." Chu Trí Xa chà xát da gà trên tay. Khi An Văn đến nhà ăn thì chỉ còn mấy người đang lấy cơm, không cần phải xếp hàng. Nhà ăn có rất nhiều người. Khác với ban Hỏa Tiễn chỉ biết nói chuyện học tập, cũng có vài học sinh nhắc tới diễn viên An Văn của 《 Định Càn Khôn 》, đoán xem cô ấy trông như thế nào. Tuy bên cạnh bọn họ cũng có một An Văn nhưng sẽ không ai liên tưởng An Văn này với người đang ở trên hot search kia. Lúc ăn cơm, An Văn lấy điện thoại ra. Nhiệt độ của hot search liên quan tới cô vẫn chưa giảm. Buổi chiều đi học, thấy An Văn, Thạch Tĩnh không giả bộ nữa mà hung tợn trừng cô. An Văn làm như không nhìn thấy. Tan học, nhìn thấy chiếc xe đón cô, An Văn đi về phía nó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]