Edit by Dưa & Beta by Hy ⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹ "Nữ sinh kia nhìn rất thanh thuần, không thể nào như thế được!" Một nữ minh tinh nói. "Mấy nữ sinh vẻ ngoài thanh thuần thời nay, bên trong đều đã sớm thối nát!" Một nữ minh tinh khác vừa cầm kịch bản vừa nói. Sau khi trở về, An Văn lập tức bắt đầu đọc kịch bản. Từng xem qua nguyên tác, cô thấy kịch bản cũng được cải biên khá tốt. Cốt truyện cơ bản vẫn giống trong tiểu thuyết, nội dung tuy được giản lược bớt nhưng không gây ảnh hưởng gì nhiều. Càng xem về sau, trong lòng An Văn càng vui vẻ. Đoàn phim 《 Định Càn Khôn 》lớn mạnh, vô cùng hot, kịch bản cũng tốt thế này, muốn không hot cũng khó. Vì đã trao đổi số điên thoại, buổi tối, phó đạo diễn Trương gọi cho An Văn bàn về việc bắt đầu quay hình. Vừa vặn có một tuần nghỉ hè, An Văn bàn với phó đạo diễn Trương sẽ quay trong một tuần này nhưng ngày mai phải đi chụp poster ngay. Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng, tài xế đưa cô đến Ảnh Thị Thành, phó đạo diễn Trương đang đợi cô. Vừa thấy cô, ông để chuyên viên trang điểm bắt đầu hóa trang cho cô. "Cháu cứ từ từ trang điểm, chút nữa đạo diễn Diệp sẽ qua đây. Hắn muốn đích thân xem cháu chụp poster." Phó đạo diễn Trương nói. Trừ hai diễn viên chính của 《 Định Càn Khôn 》có phòng hóa trang riêng thì đa số còn lại đều dùng chung phòng. Lúc vào phòng, An Văn thấy có vài diễn viên nữa đang hóa trang. Chuyên viên trang điểm cho An Văn đến chỗ ngồi, tốt bụng giới thiệu với diễn viên ngồi cạnh: "Đây là Lục Mạn Nhi diễn vai Dịch Hân Hân, trong phim là muội muội của Hiên Viên Tôn." "Xin chào, em tên An Văn." An Văn chào Lục Mạn Nhi, vô cùng tôn kính tiền bối như cô ta. "Người ngồi cạnh tôi chính là người diễn Thanh Sa?" Nhìn trong gương, Lục Mạn Nhi hỏi, giọng nói có phần kì quái. "Đúng vậy." An Văn nói. Lúc này, Lục Mạn Nhi mới quay sang nhìn cô, đánh giá từ trên xuống dưới một lần, ánh mắt ngày càng lạnh, nói: "Cô có bản lĩnh lớn như thế thì đừng chào tôi làm gì. Tôi sợ mình bị bẩn đấy." "Còn không phải chỉ là thứ đồ chơi trên giường sao? Giả vờ giả vịt cái gì." Lục Mạn Nhi ném cái lược lên bàn. Những người còn lại trong phòng hóa trang đều quay ra nhìn hai người. "Dì này, tôi không biết dì đang nói cái gì. Đồ chơi trên giường là gối hay là chăn? Ở đây có một cái gối này, dì cần không?" An Văn đưa cái gối đặt trên ghế cho Lục Mạn Nhi. Năm nay Lục Mạn Nhi 25 tuổi, còn rất trẻ nhưng lại bị người khác gọi là dì. Cô ta tức giận đến mức đứng bật dậy. Thấy cô ta sắp mất lý trí, nữ diễn viên Chu Tĩnh Âm diễn vai Lâm Trăn Trăn ở bên cạnh vội vàng túm chặt tay cô ta, sau đó thay Lục Mạn Nhi nói với An Văn: "Sao cô lại nói như vậy?" "Chẳng lẽ em nói sai sao?" An Văn ra vẻ vô tội, hỏi: "Không phải tiền bối Lục đã 25 tuổi rồi sao? Em mới 15 tuổi, kém 10 tuổi gọi dì là sai sao?" "Cô mới 15 tuổi?" Chu Tĩnh Âm kinh ngạc hỏi. An Văn cao 1m62, đôi chân dài càng khiến cô thêm cao gầy. Bọn họ nhìn còn tưởng cô ít nhất phải 19 tuổi rồi. Lục Mạn Nhi hừ lạnh một tiếng, nói: "Thì ra bây giờ lại thịnh hành mốt trâu già gặm cỏ non." Nghe Lục Mạn Nhi nói thế, Chu Tĩnh Âm lập tức túm lấy tay cô ta, nháy mắt nhẹ giọng nói: "Chẳng phải cô nói cô ấy có gia thế sao? Còn chọc giận cô ấy làm gì?" "Tôi đi là được chứ gì!" Lục Mạn Nhi nói, tức giận rời khỏi phòng hóa trang. Cô ta đi rồi, phòng hóa trang yên tĩnh trở lại. An Văn ngồi vào ghế trang điểm như không có việc gì, nhẹ giọng nói với chuyên viên trang điểm: "Trang điểm giúp em nhé." Thấy cô bình tĩnh như vậy, những người còn lại không khỏi liếc nhìn về phía cô, trong lòng vừa sinh ra chút hảo cảm thì lại nhớ đến "trâu già gặm cỏ non" Lục Mạn Nhi vừa nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]