edit: Băng Tâmbeta: mizuko & hanhmyu
Tôi vô cùng nghi vấn tình hình thị lực của Diệp Tô.
Mấy ngày nay, Diệp lão cha hình như mấttích, tìm khắp nơi không thấy tung tích. Theo các gia nhân trong nhà,chuyện như vậy vô cùng bình thường, không cần phải đi tìm. Chờ thêm dămbữa nửa tháng, lão gia sẽ tự động chậm rì rì chui ra từ nơi nào đó, ngồi oang oang cái miệng ở gian chính, đập bàn ném bát thúc giục bọn họ mauchóng làm đồ ăn rượu nóng cho lão.
Bùi Tấn cũng không ở trong phủ, tiểu đồng lễ phép nói cho tôi biết, hai vị thiếu gia nhà bọn họ và biểu ca cùngnhau đi chơi, chuyến này đi không biết xa hay gần bao lâu, nhưng theo sự chuẩn bị trước đó có lẽ chưa được nửa tháng chưa về.
Đành tìm Bùi phu nhân, người này thế nhưng cũng bận bịu, lại nói đi am ni cô, mời tôi ngày khác quay lại.
Trùng hợp đến vậy sao?
Những người tôi quen biết mà quan tâm tới bệnh tình của Diệp Tô đều không ở đây, toàn bộ bọn họ bị người ngoàihành tinh bắt cóc hay là đang tụ tập một chỗ chơi mạt chược đến cuồngrồi?
Tôi ngày càng hoài nghi, cố ý điều chỉnhánh sáng rọi tới mắt hắn thử xem con ngươi của hắn có phản ứng nàokhông, nhưng thằng nhãi này đánh chết cũng không mở to mắt, tôi lạikhông có cách nào nói thẳng, đành phải nín nhịn.
Một lần nhịn liền phải nhịn tới năm ngày sau khi Lưu tiên sinh đến khám lại.
Lão tiên sinh có lông mày cau thành hìnhchữ bát cười ha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-xuong-vi-luong/2692654/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.