Tục ngữ nói thanh quan khó quản việc nhà (*),chính Đường Phù cũng là người có nhiều chuyện xưa, vỗ vỗ vai Đỗ Trình, không nói thêm gì, bảo Đỗ Trình gọi một chiếc xe, gã sẽ trả tiền xe cho cậu, không cần lo lắng, 1 giờ chiều nhớ đúng giờ quay lại đây huấn luyện là được.
Đỗ Trình đáp ứng, lên xe rồi còn vẫy vẫy tay với Đường Phù, "Cảm ơn, anh thật tốt."
Đường Phù bị nhét cho một thẻ người tốt, biểu tình u buồn trìu mến xua tay, nếu không phải gã là trai thẳng, gã nhất định sẽ cứu vớt mỹ thiếu niên từ trong tay thằng tồi kia!
Xe ngừng dưới lầu, Đỗ Trình xuyên qua cửa sổ xe thấy một cặp hình bóng quen thuộc.
Là Mục Dã cùng cô gái.
Hai người đứng dưới nhà, cô gái có làn da trắng nõn gầy gò, mặc một chiếc váy dài lam nhạt, cô cúi đầu, tóc đen dài rũ xuống hai bên, như là đang khóc.
Mục Dã lộ vẻ mặt không đành lòng, rút tay từ trong túi quần, ở lúc đầu ngón tay sắp chạm tới bả vai cô gái, lại kiềm chế rụt về.
Đỗ Trình xuống xe, ngồi xổm xuống lặng lẽ tới gần, núp dưới tán cây xanh phía sau hành lang nghe lén hai người nói chuyện.
"Anh thật sự muốn chia tay với em sao?" Giọng cô gái mang theo âm khóc nức nở.
Mục Dã trầm mặc không đáp.
Mạnh Thi Bình ngước mặt lên, cô lớn lên thanh tú xinh đẹp, ngũ quan hơi gầy gò, dáng vẻ yếu ớt, đôi mắt hồng hồng mà quyết tuyệt nhìn chằm chằm Mục Dã, "Nói đi."
Mục Dã như cũ trầm mặc, vẻ mặt lãnh đạm, "Đều là người trưởng thành rồi, giữ thể diện chút."
Mạnh Thi Bình rơi lệ đầy mặt, giơ tay đấm vào vai Mục Dã, Mục Dã không động, cô khóc ròng nức nở: "Anh sẽ hối hận......" Sau đó xoay người, khó khăn rời đi.
Đỗ Trình núp nhìn toàn bộ quá trình, đầy mặt hưng phấn "ồ hô", ngực cậu —— lại to lên rồi!
"Xem đủ chưa?"
Ánh mắt lạnh lẽo quét về phía cây vạn niên thanh, Đỗ Trình chậm rãi ló đầu ra, "Chưa đủ."
Tuy rằng ngực có lớn lên một chút, nhưng so với hố lõm thì cũng chỉ như muối bỏ biển.
Mục Dã lạnh lùng nhìn Đỗ Trình, trong lòng bực bội, không rảnh quản phản ứng của Đỗ Trình, cảnh cáo nói: "Cô ấy không phải loại người giống chúng ta, đừng vọng tưởng."
Lời cay nghiệt này nói cho Đỗ Trình nghe, cũng là nói cho chính hắn nghe.
Mạnh Thi Bình rất tốt, thật sự là quá tốt, loại tốt mà hắn hoàn toàn không thể chạm tới, trước kia hắn không biết, hiện tại hắn đã hiểu, khoảng cách giữa cô và hắn không khác gì chim bay trên trời, cá bơi dưới biển.
Cảm giác linh khí trở về càng rõ ràng hơn với ngày hôm qua, ngoài khoảng trống trong lồng ngực được lấp đầy một phần, một chuỗi hình ảnh dài đột nhiên tràn vào đầu Đỗ Trình.
Sau khi Mục Dã lên lầu một lúc lâu, Đỗ Trình mới từ trong ảo mộng tỉnh táo lại.
Chu Cách Hải đang dựa bên cửa sổ nhìn bầu trời, nghe được tiếng mở cửa, ánh mắt nhìn qua khựng lại, "Cậu...... Khóc?"
Đỗ Trình đóng cửa, biểu cảm thất hồn lạc phách, giơ tay sờ sờ mặt, quả nhiên cảm giác được vệt nước lạnh, "Không phải tôi."
Đỗ Trình nói với Chu Cách Hải về công việc mới, đến khi bảo "ra mắt làm minh tinh", mí mắt Chu Cách Hải giựt giựt, "Không được."
Đỗ Trình: "Vì sao?"
Chu Cách Hải: "Quá cao điệu (**),không thích hợp, sẽ rước phiền toái."
Đỗ Trình hơi sốt ruột, "Làm sao bây giờ, tôi ký hợp đồng rồi."
"Lấy tôi xem."
Chu Cách Hải nhận lấy hợp đồng Đỗ Trình cuốn trong ngực, vừa mở ra, mặt trên viết "Câu lạc bộ Đặc ái" to đùng, hắn trầm mặc.
Chu Cách Hải gấp hợp đồng lại, thong thả ung dung xé hợp đồng làm đôi.
Đỗ Trình: "?"
Chu Cách Hải: "Chỗ này không chính quy."
Đỗ Trình: "A? Không phải anh bảo công ty quá chính quy không thể đi sao?"
Chu Cách Hải: "......"
Đỗ Trình: "Ông chủ bọn họ khá tốt, cho tôi tận 1000."
Chu Cách Hải trợn mắt chấn động, "Bao nhiêu?"
Đỗ Trình móc trong túi ra mười một tờ tiền, mười tờ mệnh giá một trăm tệ, một tờ mệnh giá mười tệ.
Chu Cách Hải: "Trong ngăn kéo có keo dính."
Hợp đồng một lần nữa được dính lại, Chu Cách Hải tỉ mỉ nhìn điều khoản, đến khi nhìn thấy tiền lương đãi ngộ, hắn lại trầm mặc, "Cái chỗ này...... Còn nhận người không?"
Sau khi đồng ý thay Chu Cách Hải thăm hỏi một chút, Đỗ Trình lại nói cho Chu Cách Hải việc của Mục Dã.
Chu Cách Hải quanh năm trong căn hộ không ra khỏi cửa, hiểu rõ từ trên xuống dưới mọi chuyện trong tòa nhà này, nghe Đỗ Trình kể Mục Dã với Mạnh Thi Bình cãi nhau đòi chia tay ở dưới lầu, cười lạnh một tiếng, "Ai biết được."
Đỗ Trình: "Vì sao? Tôi thấy cô gái ấy khóc lóc chạy đi."
Chu Cách Hải: "Cuối cùng lại sẽ khóc lóc chạy về, bọn họ đã chia chia hợp hợp vài lần rồi."
Đỗ Trình cúi đầu, hai tay xoa xoa đầu gối, nhỏ giọng nói: "Nên chia."
Chu Cách Hải liếc cậu một cái, "Đừng can thiệp vào chuyện của con người."
"Chuyện này tôi phải can thiệp," Đỗ Trình như có suy tư, "Bọn họ càng cãi nhau, linh lực của tôi càng trở về nhiều, tôi nghĩ là, nếu bọn họ chia tay, thì linh lực bọn họ cướp của tôi có phải cũng về hết không."
Chu Cách Hải trầm ngâm một lát, "Có khả năng."
Đỗ Trình: "Đúng rồi, khuyết điểm của anh từ đâu tới?"
Cậu với Chu Cách Hải hiện tại coi như khá quen thuộc, hẳn có thể hỏi về vấn đề này ha? Cũng là một cách mở đường cho việc khám phá những bí mật kéo dài sự sống trong tương lai.
Trong phòng yên tĩnh, Chu Cách Hải ngồi trên xe lăn cũ, ánh mắt liếc ra ngoài cửa sổ nhẹ nhàng như đàn én lướt trên mặt nước, bầu trời mùa hè trong xanh đến mức không một gợn mây, Chu Cách Hải nhìn hồi lâu, "Tôi không nhớ."
Đỗ Trình đưa 900 cho Chu Cách Hải coi như trả tiền thuê nhà với tiền cơm, Chu Cách Hải không ý kiến gì tiếp nhận.
Đỗ Trình yên tâm thoải mái xử lý hết đồ thừa trong nồi, đi lên chuẩn bị tìm Mục Dã tâm sự.
Mục Dã mở cửa thấy là Đỗ Trình, bực bội nhăn mi, "Sao lại là cậu?"
Đỗ Trình: "Anh chia tay với người phụ nữ kia đi."
Mục Dã: "......"
Đỗ Trình: "Hai người ở bên nhau sẽ không có kết quả tốt đâu."
Sắc mặt Mục Dã âm trầm, "Không tới phiên mày quản."
Có người ở hành lang đi lên lầu, nghe thấy hai người nói chuyện, chán ghét "Hừ" một tiếng, "Quan hệ nam nữ ngày nay đúng là loạn."
Mục Dã: "......"
Đôi mắt Đỗ Trình trong suốt, ngữ khí bằng phẳng, nghiêm túc dạy bảo, "Anh ở bên sẽ làm hại cô ấy."
Động tác đóng cửa của Mục Dã dừng lại.
Cặp mắt kia quá sạch sẽ, giống một mặt gương, chiếu ra gương mặt thống khổ cùng không cam lòng của hắn.
"Chúng tôi gặp nhau vì một vụ tai nạn xe cộ......" Mục Dã cầm điếu thuốc từ tủ đầu giường, "Không ngại tôi hút thuốc chứ?"
Đỗ Trình: "Không sao."
Cạu đã quen với mùi khói ít nhất tám tiếng một ngày khi còn là bức tường rồi.
Muốn tìm bật lửa châm thuốc, Mục Dã sờ khắp túi trên người cũng không thấy, hắn bỗng nhiên nhớ tới cái gì, tự giễu cười cười, "Quên mất, tôi đã hứa với cô ấy sẽ bỏ thuốc, vất hết bật lửa đi rồi."
Đỗ Trình không nói chuyện, nghĩ thầm sau này anh sẽ lại hút.
Mục Dã cầm điếu thuốc cẩn thận vuốt ve, có một số việc hắn nghẹn trong lòng lâu lắm, không có người để kể, mà một kẻ xa lạ như Đỗ Trình có lẽ sẽ là lối thoát để hắn tâm sự.
"...... Ngày đó mưa rất to, tôi thấy cô ấy ngã dưới đất hôn mê bất tỉnh, không ai dám đi lên đỡ, tài xế gây tai nạn cũng bỏ chạy, tôi vốn chả phải hạng người lương thiện gì, cũng không biết vì sao, như bị cái gì ám, tôi ôm cô ấy đưa đến bệnh viện, đem người đến rồi rời đi......"
"Kỳ quái là tận hai ngày sau tôi vẫn luôn nhớ đến cô ấy, cô ấy đã tỉnh chưa? Bị thương có nghiêm trọng không? Có ai chăm sóc không? Toàn bộ đầu óc đều là cô ấy, thật là quỷ nhập."
Mục Dã cười khổ một tiếng, "Cũng không biết có phải kiếp trước tôi thiếu nợ cô ấy không."
Đỗ Trình: "Đúng vậy."
Mục Dã giương mắt, Đỗ Trình kiên định nhìn hắn, "Kiếp trước anh thiếu nợ cô ấy."
Mạnh Thi Bình về nhà từ lần gặp Mục Dã, sợ bị nhìn ra đôi mắt sưng đỏ nên tránh mặt người làm trong nhà, vội vàng lên lầu nhốt mình trong phòng.
Sau khi đóng cửa lại, cô nhớ đến biểu cảm tuyệt tình của Mục Dã, cầm lòng không đậu lại rơi nước mắt, ghé bên giường thương tâm khóc lớn.
Một lúc sau, cô bỗng cảm thấy không gian chung quanh trở nên ngột ngạt, có chút khó thở như bị thứ gì đè lên, muốn đứng dậy nhưng lại không thể cử động.
"Tỷ tỷ, uống xong ly trà này chúng ta sẽ thành tỷ muội, cùng nhau phụng dưỡng đại nhân thật tốt."
"Chương cô nương sao lại khách khí như vậy? Trong kinh thành ai mà không biết cô một mảnh thâm tình với phu quân của ta, tiếng đàn tỳ bà trong quán nhỏ lay động cả dòng sông. Ly trà này dù có uống không, cô không phải đều hầu hạ phu quân ta rất tốt sao?"
"Phu nhân chê cười, đại nhân thương ta chỉ là một nữ tử nhu nhược ở kinh thành không nơi nương tựa nên quan tâm thôi. Những lời đồn đó chỉ là muốn hạ thấp danh dự của chàng, nếu đại nhân mà thích một người, muốn cất nhắc nàng, trước nay đều là gióng trống khua chiêng quang minh chính đại. Phu nhân cùng đại nhân đã là phu thê nhiều năm, chẳng lẽ còn không biết đại nhân là người thế nào sao?"
Hai nữ nhân miệng nhả đao kiếm, ghen ghét cùng không cam lòng bị vây hãm bên trong âm thanh mềm mại, môi đỏ hé mở, từng câu xuyên tâm, chỉ vì một nam nhân, các nàng thay nhau xé rách tâm can chính mình.
Đau quá...... Ngực cô đau quá...... Mạnh Thi Bình như mất khống chế với thân thể mình, trầm lặng nhắm mắt.
Mục Dã gian nan thừa nhận với quan điểm của Đỗ Trình, "Tôi cũng nghĩ vậy, nếu không phải kiếp trước thiếu cô ấy, tôi sao có thể ướt át cẩu thả như vậy, không giống mình chút nào."
Đỗ Trình: "Anh phải kiên quyết hơn nữa, anh không thể ở bên cô ấy, anh căn bản không xứng với cô ấy."
Tuy rằng trong lòng mình cũng nghĩ vậy, nhưng nghe từ chính miệng người khác nói ra, Mục Dã vẫn rất khó chịu, dùng sức bẻ gãy điếu thuốc trong tay, dìm đống bùn đen chợt trào trong lòng xuống, "Nếu vị trí của hai chúng tôi đảo ngược, tôi nhất định sẽ giữ chặt cô ấy không màng tất cả."
Đỗ Trình: "Sau đó thì sao?"
Mục Dã ngơ ngẩn, "Sau đó?"
Đỗ Trình nhớ lại hồi ức cả đời dây dưa mà mình từng thấy, "Hồng nhan đầu bạc, mỹ nữ già đi, tình yêu cũng theo đó biến mất."
Mục Dã: "Cậu nói lời này có ý gì? Cậu nói cô ấy già rồi tôi sẽ không yêu cô ấy nữa? Chuyện đó không có khả năng! Tôi yêu cô ấy hơn cả bản thân mình!"
Đỗ Trình không muốn cãi cọ cùng hắn, "Anh vẫn yêu cô ấy, yêu cô ấy như một phần cơ thể của anh...."
Sắc mặt Mục Dã dịu đi một chút.
"Nhưng anh cũng sẽ yêu người khác, hơn nữa bắt cô ấy phải giống như một bộ phận của anh, cũng phải yêu người kia."
—— "Nương tử, nàng là chính thê của ta, cả đời này đều không thay đổi, nàng ấy vào cửa cũng chỉ là thiếp thân, tuyệt không sẽ không ảnh hưởng đến vị trí của nàng trong lòng ta, nàng là một người hiền lành đức hạnh, ta biết nàng không phải nữ tử hay ghen, nàng rộng lượng một tí, được không?"
Đôi mắt Đỗ Trình đau nhức, cậu nhìn thấy nữ nhân kia đang khóc.
Nàng đã già đi, mà phu quân của nàng luôn mồm nói cưới thiếp sẽ không ảnh hưởng đến vị trí của nàng trong lòng hắn, nàng thật muốn hỏi lại, rốt cuộc là từ khi nào, ngươi đã đem ta đi so sánh với một nữ nhân khác trong lòng ngươi?
Nàng không dám hỏi.
Nàng xuất thân bần hàn, hắn là con cháu thế gia, đối với nàng vừa gặp đã thương, theo đuổi không bỏ, bất chấp không màng đến phản đối của gia đình, kiệu tám người nâng nàng vào cửa, nàng làm một nữ tử như vậy, đã được hắn cho đủ nhiều yêu thương, vậy là đủ rồi......
Chỉ là tâm nàng vì sao lại đau như vậy?
"Thi bình ——"
Mạnh Thi Bình như nghe được có người gọi cô, nhưng mí mắt cô quá nặng, không có chút sức lực nào mở mắt ra, mệt mỏi quá, mệt mỏi chỉ muốn ngủ một giấc.
Cha Mạnh mẹ Mạnh về nhà thấy Mạnh Thi Bình ghé bên giường không nhúc nhích, kêu cũng không tỉnh, nhẹ nhàng đẩy, con gái bảo bối ngoặt đầu sang một bên, rõ ràng đã ngất đi.
Hai người sợ tới mức lập tức đưa Mạnh Thi Bình đến bệnh viện kiểm tra.
Mấy tháng trước Mạnh Thi Bình gặp một vụ tai nạn xe cộ nhỏ, hai vợ chồng sợ là di chứng.
Đến bệnh viện kiểm tra một hồi, bác sĩ nói không có việc gì, chỉ là đang ngủ thôi.
Mẹ Mạnh không thể chấp nhận, tức giận nói: "Bác sĩ, nếu chỉ là ngủ thôi thì tại sao gọi thế nào cũng không tỉnh?"
Bác sĩ cũng rất ngạc nhiên, "Bà Mạnh xin đừng nóng nảy, chúng tôi sẽ kiểm tra lại lần nữa."
Trên giường bệnh, Mạnh Thi Bình lẳng lặng nằm, an bình vô ưu, giống như một mỹ nhân say giấc nồng.