Tục ngữ nói thanh quan khó quản việc nhà (*),chính Đường Phù cũng là người có nhiều chuyện xưa, vỗ vỗ vai Đỗ Trình, không nói thêm gì, bảo Đỗ Trình gọi một chiếc xe, gã sẽ trả tiền xe cho cậu, không cần lo lắng, 1 giờ chiều nhớ đúng giờ quay lại đây huấn luyện là được.
Đỗ Trình đáp ứng, lên xe rồi còn vẫy vẫy tay với Đường Phù, "Cảm ơn, anh thật tốt."
Đường Phù bị nhét cho một thẻ người tốt, biểu tình u buồn trìu mến xua tay, nếu không phải gã là trai thẳng, gã nhất định sẽ cứu vớt mỹ thiếu niên từ trong tay thằng tồi kia!
Xe ngừng dưới lầu, Đỗ Trình xuyên qua cửa sổ xe thấy một cặp hình bóng quen thuộc.
Là Mục Dã cùng cô gái.
Hai người đứng dưới nhà, cô gái có làn da trắng nõn gầy gò, mặc một chiếc váy dài lam nhạt, cô cúi đầu, tóc đen dài rũ xuống hai bên, như là đang khóc.
Mục Dã lộ vẻ mặt không đành lòng, rút tay từ trong túi quần, ở lúc đầu ngón tay sắp chạm tới bả vai cô gái, lại kiềm chế rụt về.
Đỗ Trình xuống xe, ngồi xổm xuống lặng lẽ tới gần, núp dưới tán cây xanh phía sau hành lang nghe lén hai người nói chuyện.
"Anh thật sự muốn chia tay với em sao?" Giọng cô gái mang theo âm khóc nức nở.
Mục Dã trầm mặc không đáp.
Mạnh Thi Bình ngước mặt lên, cô lớn lên thanh tú xinh đẹp, ngũ quan hơi gầy gò, dáng vẻ yếu ớt, đôi mắt hồng hồng mà quyết tuyệt nhìn chằm chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-tuong-nay-thanh-tinh-roi/2762410/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.