Một ngày nọ, sau khi tan học, Minh Lan nhận được tin nhắn từ Cố Văn Cường hẹn gặp. Cảm thấy tò mò vì Văn Cường đã lâu không liên lạc, cô đồng ý gặp anh tại một quán cà phê gần trường.
Khi Minh Lan đến, Văn Cường đã ngồi sẵn, ánh mắt lo lắng. Anh mỉm cười khi thấy cô bước vào, nhưng nụ cười đó nhanh chóng tan biến khi Minh Lan hỏi thẳng: “Cậu có gì muốn nói với mình không, Văn Cường?”
Văn Cường ngập ngừng một chút trước khi trả lời. “Minh Lan, tại sao dạo này cậu không nói chuyện với mình? Có phải vì Tiểu Ly không?”
Minh Lan nhíu mày, cảm thấy không thoải mái. “Vậy là thật, đúng không? Cậu và Tiểu Ly đang qua lại sau lưng Minh Tuấn?”
Văn Cường nhìn Minh Lan, ánh mắt nghiêm nghị. “Không, Minh Lan. Mọi chuyện không như cậu nghĩ. Tiểu Ly và mình không có gì cả. Thật ra, mình chỉ giúp đỡ cô ấy theo yêu cầu của Dương Khuê.”
Minh Lan sững sờ. “Dương Khuê? Cô ta liên quan gì đến chuyện này?”
Văn Cường lấy điện thoại ra, mở loạt tin nhắn từ Dương Khuê và đưa cho Minh Lan xem. Những tin nhắn hiện rõ ràng trước mắt Minh Lan: “Tiểu Ly lát nữa sẽ gặp cậu, nhớ hỏi han cô ấy giúp tôi nhé.” “Cố gắng nói chuyện với Tiểu Ly nhiều hơn, cô ấy đang cần người chia sẻ.”
Minh Lan cảm thấy sự nghi ngờ của mình dần tan biến. “Thì ra mọi chuyện là do Dương Khuê sắp xếp. Cô ta đã cố tình làm mọi thứ rối tung lên để chia rẽ chúng ta.”
Văn Cường gật đầu. “Mình đã không biết điều đó cho đến khi cậu hỏi. Mình chỉ nghĩ mình đang giúp đỡ Tiểu Ly.”
…----------------…
Minh Lan về kể lại mọi chuyện cho Minh Tuấn nghe. Anh không thể tin nổi những gì vừa nghe, nhưng ánh mắt Minh Lan đầy sự chân thành và kiên quyết.
“Minh Tuấn, chúng ta đã sai khi nghi ngờ Tiểu Ly. Tất cả là do Dương Khuê gây ra,” Minh Lan nói, giọng đầy quyết tâm.
Minh Tuấn cảm thấy hối hận, anh quyết định phải làm rõ mọi hiểu lầm. Anh hẹn gặp Tiểu Ly sau giờ học để nói chuyện. Trái tim Tiểu Ly nặng trĩu khi thấy Minh Tuấn, nhưng cô vẫn đến gặp anh vì muốn giải quyết mọi hiểu lầm.
“Tiểu Ly, anh muốn biết tại sao em lại gặp Văn Cường nhiều như vậy? Em có gì cần giải thích không?” Minh Tuấn hỏi, giọng nghiêm nghị nhưng ánh mắt vẫn đầy lo lắng.
Tiểu Ly nhìn Minh Tuấn, cố gắng giữ bình tĩnh. “Minh Tuấn, em không hiểu tại sao anh lại nghĩ như vậy. Em chỉ gặp Văn Cường vì Dương Khuê nhắn tin bảo em giúp đỡ anh ấy. Em không có ý gì khác.”
Minh Tuấn nhìn sâu vào mắt Tiểu Ly, cảm thấy lòng mình dịu lại. Anh hiểu rằng mình đã sai khi nghi ngờ cô. “Anh xin lỗi, Tiểu Ly. Anh đã không tin em và để cho sự ghen tuông làm mờ mắt.”
Tiểu Ly khóc nức nở, ôm chặt lấy Minh Tuấn. “Em chỉ muốn ở bên anh, Minh Tuấn. Em không muốn bất kỳ ai phá vỡ tình yêu của chúng ta.”
Dương Khuê đứng từ xa và thấy rằng có vẻ như kế hoạch của mình sắp tan tành mây khói, có lẽ cô ta biết bản thân sẽ không qua khỏi lời chất vấn của bọn họ. Và vở kịch này sẽ sớm được kết thúc.
…----------------…
Minh Lan và Văn Cường quyết định đối đầu với Dương Khuê. Họ tìm gặp cô ta sau giờ học, khi Dương Khuê đang đứng nói chuyện với một nhóm bạn.
“Dương Khuê, chúng ta cần nói chuyện,” Minh Lan nói, giọng lạnh lùng.
Minh Lan không kiềm chế được nữa, cô giận dữ hỏi. “Tại sao cô lại làm những việc này? Tại sao cô lại sắp xếp mọi thứ để gây hiểu lầm giữa tôi, Tiểu Ly và Minh Tuấn?”
Dương Khuê cười nhạt, nhưng ánh mắt lộ rõ sự hoảng loạn. “Minh Lan, cô đang nói gì vậy? Tôi chỉ muốn giúp đỡ Tiểu Ly thôi.”
Minh Lan không tin lời nói dối của Dương Khuê. “Đừng giả vờ nữa. Chúng tôi đã biết mọi chuyện. Cô không thể tiếp tục lừa dối chúng tôi mãi.”
Văn Cường cũng lên tiếng, giọng đầy kiên quyết. “Dương Khuê, dừng lại đi. Nếu cô tiếp tục, mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn.”
Dương Khuê cảm thấy bị dồn vào đường cùng, cô ta không biết phải làm gì. “Tôi chỉ muốn… tôi chỉ muốn mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn,” cô ta lắp bắp.
Minh Lan nhìn Dương Khuê, cảm thấy thương hại. “Nếu cô thực sự muốn tốt đẹp, hãy dừng lại và để chúng tôi sống yên bình.”
Dương Khuê đứng đó, cảm thấy bức bối và tuyệt vọng. Cô ta biết rằng mọi chuyện đã kết thúc và không còn cách nào để tiếp tục gây rối. Cô ta quay lưng bỏ đi, lòng đầy nỗi oán trách.
…----------------…
Nhưng vở kịch của Dương Khuê vẫn chưa kết thúc. Vài ngày sau, cô ta xuất hiện tại tiệm hoa của Minh Tuấn, giả vờ hối lỗi. “Tiểu Ly, Minh Tuấn, mình xin lỗi vì tất cả những gì đã gây ra. Mình không ngờ rằng việc sắp xếp để Văn Cường giúp đỡ Tiểu Ly lại khiến mọi chuyện trở nên tệ hại như vậy.”
Tiểu Ly nhìn Dương Khuê, ánh mắt đầy hoài nghi. “Cậu nghĩ chúng tôi sẽ tin cậu sao? Sau tất cả những gì cậu đã làm?”
Dương Khuê cố gắng giữ vẻ mặt chân thành, nhưng ánh mắt lấp lánh sự mưu mô. “Mình thật sự hối hận. Mình chỉ muốn mọi người có thể tha thứ và bắt đầu lại.”
Minh Tuấn đứng bên cạnh Tiểu Ly, nắm chặt tay cô. “Dương Khuê, nếu cô thực sự hối hận, hãy chứng minh bằng hành động chứ không phải lời nói. Chúng tôi sẽ không dễ dàng bị lừa nữa.”
Dương Khuê mỉm cười nhạt, rồi lặng lẽ rời khỏi tiệm hoa. Trong lòng cô ta, sự tức tối và oán hận ngày càng gia tăng. Cô ta quyết tâm không để mọi chuyện kết thúc như vậy. Nhưng Minh Tuấn và Tiểu Ly, cô ta biết với tình yêu và sự tin tưởng đã được củng cố bền chặt, không còn dễ bị đánh bại bởi những mưu đồ xấu xa nữa. Chỉ còn cách phải nhờ tới mẹ của cô ta…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]