Lộc Nghiên đã quen với cảnh đông đúc của bệnh viện.
Từ hồi cấp 2 cô đã thường xuyên đi bệnh viện cùng bố mẹ. Dù lượng người ở bệnh viện tuyến đầu cả nước không thể so với bệnh viện thành phố S, nhưng cô vẫn chuẩn bị tâm lý cho việc chen lấn xô đẩy.
Hùng Húc cao to, chen giữa những bao cát thịt người được 5 phút thì mất hết kiên nhẫn.
Anh lấy điện thoại ra trực tiếp bấm số, lát sau, có một anh đầu vàng đi tới dẫn đường.
Lộc Nghiên mỉm cười chào hỏi, và nhận được ánh mắt hóng hớt của đối phương. Cô giả mù im lặng theo sau, Hùng Húc nắm lấy tay cô, cô muốn giằng ra thì nghe anh thủ thỉ, “Cho anh mặt mũi đi.”
*
Nhảy cóc xếp hàng thực sự rất trêu ngươi, Lộc Nghiên hối hận vì không đeo khẩu trang.
Kết quả giống hệt lần trước, Hùng Húc hỏi bác sĩ trong phòng siêu âm, rồi kéo cô trèo đèo lội suối sang phòng khám ngoại trú, anh vẫn hỏi câu y chang: “Như này có làm sao không ạ?”
Ông chuyên gia nói, hiện tại thì không có việc gì, nếu gia đình có tiền sử bệnh thì tăng tần suất đi khám lên, nhớ chú ý tập thể dục để tăng cường sức co bóp cơ tim.
Lộc Nghiên đã nghe câu này khoảng 200 lần, chẳng có gì mới cả.
Hùng Húc có vẻ không hài lòng lắm, bước ra ngoài, lại xem bản báo cáo, “Từ giờ cách nửa năm em phải đi kiểm tra một lần nghe chưa.”
Cô cúi đầu cười ngây ngô, cảm giác được người mình thích quan tâm 360 độ thực sự không tệ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-tuong-doi-mat-dau-goi/1116676/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.