Hùng Húc chưa ăn cơm, trong người chỉ toàn nước muối, Tiểu Lâm liền mua hai bát cháo mang đến. Anh ấy chào Lộc Nghiên, “Xin chào.”
Lộc Nghiên mỉm cười đáp lại, “Các anh là đồng nghiệp à?”
Tiểu Lâm đỏ mặt, không dám ngẩng đầu, “Tạm coi là vậy.”
Hùng Húc ngồi dậy hớp ít cháo, dạ dày toàn thuốc cuối cùng cũng dịu lại, nhưng thức ăn xuống bụng vẫn gây cảm giác tưng tức, nên anh ăn được một ít liền dừng.
Anh trao đổi công việc với Tiểu Lâm một lúc, Lộc Nghiên mới nhận ra Tiểu Lâm là người đàn ông dông dài gọi cho anh ở thành phố X. Cô vừa cười vừa nghịch điện thoại, hóa ra thế giới rất nhỏ, hóa ra cô đã vô tình biết được rất nhiều chuyện của Hùng Húc.
Hùng Húc thấy cô cứ tủm tỉm nhìn điện thoại, đôi mắt cụp xuống, anh dừng lại, bảo Tiểu Lâm về trước, có gì để tối mai bàn tiếp.
Lộc Nghiên vội vàng đứng dậy tiễn Tiểu Lâm. Lúc đóng cửa lại, cô chợt nghĩ, mình mới là khách mà, tự nhiên chủ động đón tiếp người ta là sao?
Cô lê chân đến bên giường anh, nhìn chai dịch còn một nửa, thở dài nói với anh: “Sao ăn ít thế.” Vừa rồi có Tiểu Lâm nên cô ngại không dám trách anh.
“Truyền hết chai xong anh dẫn em đi ăn cháo ở đường XX.” Anh nhìn điện thoại, bắt đầu đếm thời gian.
Cô có thèm ăn cháo đâu, “Ý em là, anh có thể đừng đày dọa bản thân như này được không?”
“Làm ăn mà, không tránh được.” Anh cầm tay cô, ai nhìn vào cũng tưởng vợ chồng tình sâu nghĩa nặng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-tuong-doi-mat-dau-goi/1116672/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.