“Aaaaaaaaa! Cậu có tí liêm sỉ được không!”
“Tớ cứ tưởng hôm đó cậu sẽ nói tạm biệt anh ta, hoặc là đầu ngón tay moi lòng bàn tay anh ta, hoặc là! Hoặc là! Khoa trương hơn tí, hai người hôn nhau dưới ô rồi thôi. Sao cậu lại thuê phòng với anh ta hả?”
Lục Yến tức điên người, nhảy cồ cồ khắp phòng như con gà chọi gà đang đắp mask.
Lộc Nghiên nhìn ổ heo trước mặt, quần áo chất đống trên sofa, chẳng còn chỗ nào để đặt mông. Cô cầm lấy một miếng đệm, ngồi bên cạnh chuồng chó, xuề xòa nói: “Không ngủ là không ngủ thế nào.”
Cô hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, ít nhất thân thể cũng vui vẻ. Ngày nào cô cũng giao tiếp với những con số, tính toán rất nhanh, hôn xong rồi chạy thì thể xác không được thỏa mãn, tâm hồn cũng không được thỏa mãn, không chừng nửa đêm mơ ngủ còn thấy hối hận nữa.
Cô liếm miệng, ngồi cười ngô nghê. Chịch một phát mà lên đỉnh tận ba lần, cô cảm thấy mình vừa lập một kỷ lục mới trong cuộc đời, về già có thể ngậm điếu thuốc khoe khoang với chị em.
“Này!” Lục Yến tiếc nuối, “Tớ nghĩ nếu cậu không ngủ với anh ta, anh ta sẽ ngứa ngáy khó chịu, sẽ không quên được cậu, ở Thượng Hải sẽ thương nhớ ngày đêm, cuối cùng thì thỏa hiệp, từ bỏ ngai vàng, từ nay chỉ cúi đầu xưng thần trước cậu.”
Lộc Nghiên nhìn Lục Yến trân trân, thấy cô nàng kích động nước miếng bay tứ tung, giọng điệu đinh ninh, như thể khả năng này rất khả thi.
Cô thở dài, ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-tuong-doi-mat-dau-goi/1116666/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.