Hùng Húc hạ cánh xuống sân bay thành phố S đã là đầu tháng 6, anh lên ô tô khi mây đen đã giăng đầy trời.
Đồ Nhất Bạch đẩy anh, “Hôm trước tao thấy người cũ của mày đấy.”
“Ai?” Hùng Húc vừa mở điện thoại, WeChat đã rung lên ầm ầm, anh mải giải quyết việc công, chẳng buồn nâng đầu lên. Anh không có hứng thú với mấy trò của Đồ Nhất Bạch.
“Ờ… cái ghi chú buồn nôn của mày ấy.”
Đồ Nhất Bạch nhịn cười, liếc mắt sang, quả nhiên thấy Hùng Húc tủm tỉm cười hiểu ý, thấp giọng chửi: “Cút.”
Xe im lặng trở lại, Hùng Húc tiếp tục gõ điện thoại, một lúc lâu sau mới thình lình phá vỡ không khí ngưng trệ, quay về chủ đề trước, nhẹ giọng hỏi tài xế: “Mày gặp cô ấy ở đâu?”
Đồ Nhất Bạch không ngờ anh sẽ hỏi, khựng một giây, “Bệnh viện.”
*
Lộc Nghiên gặp Hùng Húc thì rất ngạc nhiên, cô đang cầm phích nước định đi lấy nước thì thấy anh xách giỏ trái cây ngó nghiêng số phòng.
Cô đứng đực ra nhìn anh.
Hùng Húc tìm thấy số phòng của mẹ Lộc Nghiên rồi mới phát hiện cô đang nhìn mình.
Lộc Nghiên nghi ngờ nhưng không lên tiếng, chỉ nhìn anh chằm chằm.
Hùng Húc kéo khóe miệng lên định chào hỏi, nhưng khi nhìn qua ô kính trong suốt trước cửa phòng bệnh, anh ngẩn tò te.
Sao đông thế?
Đồ Nhất Bạch thở dài trên xe, “Mẹ Lộc Nghiên đang ở ICU, chỉ có mình cô ấy trong phòng chăm sóc, rất đáng thương, hỏi ra mới biết bố cô ấy mất sớm, chỉ còn hai mẹ con. Tao ngại quá nên gọi điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-tuong-doi-mat-dau-goi/1116663/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.