Chu Mễ Nhã hiển nhiên bị chọc giận, ngược lại Lưu Tử Đồng vẫn bình tĩnh, cô đứng cạnh xe im lặng nhìn cô ta, khóe môi cười lạnh, nói: “Tôi có thể đi, nhưng chị phải trả lại tiền còn thiếu cho tôi.”
“Tôi sẽ trả tiền lãi, đây cũng là quy tắc mượn tiền.” Chu Mễ Nhã khoanh tay trước ngực, từ trên cao bày ra bộ dạng điềm tĩnh, cô ta dùng điều này để che giấu sự chật vật bên trong.
Lưu Tử Đồng nhàn nhạt đáp: “Quy tắc mượn tiền sao? Quy tắc mượn tiền cũng phải là do nhà chúng tôi đặt ra, hiện tại tôi muốn thu lại tất cả số tiền đó.”
“Là mẹ cô cho tôi mượn, cũng không phải cô, cô lấy tư cách gì chứ.”
“Hả? Lấy mẹ tôi ra sao? Chị cảm thấy mẹ tôi sẽ đứng về phía chị ư?”
Đừng nhìn Chu Mễ Nhã trưng ra bộ dáng không chịu thua, trên thực tế cả người cô ta đang run rẩy, cô ta không ngừng siết chặt quần áo của mình, hiện tại tình hình tài chính của cô ta không được tốt, tiền căn bản không thể tập hợp được, hơn nữa mẹ cô ta vẫn còn nằm trong bệnh viện, cô ta nói: “Tôi chỉ có thể trả tiền lãi, còn lại thì tôi không có.”
Lưu Tử Đồng: “Cũng có thể, nhưng chị không còn thì tôi sẽ kêu người lại đánh giá bất động sản của chị, hơn nữa, không phải vẫn còn chiếc Telsa bên kia sao.”
Tầm mắt của cô dừng lại trên chiếc Telsa giống hệt của mình ở phía sân bên kia, đây cũng là đồ vật quan trọng nhất của Chu Mễ Nhã, cô ta luôn coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-tranh-ay-em-ve-vi-anh/1796194/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.