Ngồi một hồi, Đường Ý đã ngủ say, Lưu Tử Đồng cất điện thoại, cô không vội vã ra ngoài mà đứng ở sau cửa nghe động tĩnh ngoài đại sảnh.
Rất yên tĩnh, Trần Châu và Chu Mễ Nhã hình như không còn ở đó nữa.
Đến lúc này cô mới có thời gian suy nghĩ, thầy thực sự muốn Chu Mễ Nhã đi khỏi Đường Phái? Triển lãm tranh lần trước quả thật thầy đã không vui, vậy đây không phải là ý nghĩ đột xuất, chắc là trước đó đã có nghĩ qua.
Cô kéo cửa đi ra ngoài, bước chân dừng lại, muốn quay trở lại cũng không còn kịp nữa, Trần Châu đang ngồi ở trên ghế, trước mặt đặt một chiếc laptop.
Anh giương mắt nhìn về phía cô, nhẹ giọng hỏi: “Thầy ngủ rồi?”
“Dạ, mới vừa ngủ thôi, sư huynh, anh chưa đi?” Đại sảnh chỉ có một mình anh, Chu Mễ Nhã không ở đây.
“Anh có chuyện muốn bàn với Thần Đông.” Trần Châu nói.
Anh giơ tay chỉ về chiếc ghế kế bên mình, nói: “Ngồi xuống đi.”
Lưu Tử Đồng đi qua ngồi xuống, Trần Châu mở giao diện máy tính, đẩy máy tính về phía cô, nói: “Anh chuẩn bị thành lập một đoàn bác sĩ để đi khám bệnh từ thiện, em có ý kiến gì không?”
Lưu Tử Đồng cúi đầu nhìn bản kế hoạch trên màn hình, trong lòng ấm áp, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Em có thể hỗ trợ không?”
Trần Châu cười nói: “Đương nhiên có thể.”
Đầu ngón tay anh ta chỉ vào màn hình, nói: “Xuất phát từ thành phố S đi về phía đông…. Tử Đồng, em hỗ trợ chính là giúp anh kéo thêm một ít nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-tranh-ay-em-ve-vi-anh/1796167/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.