Trần Lăng Tùng phụ trách lái xe, Sư Tuyết ngồi ở ghế phụ, hai người không nói chuyện suốt đường đi. Sau khi về đến nhà, Trần Lăng Tùng khẽ nói: “Chìa khóa.” Sư Tuyết giang hai tay, cười ấm áp: “Cậu ôm tớ, thì có chìa khóa.”
Đèn bằng giọng nói ngoài hàng hiên theo tiếng mà sáng, đèn là màu vàng mờ mờ, Sư Tuyết nghiêng cổ, mặt mày mang cười nhìn không sót gì, Trần Lăng Tùng nghiêng người ôm lấy hắn, nói ở bên tai hắn: “Nếu cậu muốn tớ ôm, không cho chìa khóa cũng có thể cho cậu.”
Sư Tuyết nâng hai tay lên, cằm dựa vào vai Trần Lăng Tùng, tai cọ tai Trần Lăng Tùng, đáp lại thật nhẹ, mang theo giọng mũi nho nhỏ.
Sư Tuyết móc chìa khóa từ trong túi ra, “Chúng ta vào thôi.” Trần Lăng Tùng rời khỏi hắn, Sư Tuyết mở cửa, Trần Lăng Tùng đóng cửa lại, mở ra đèn dây tóc khiến cả căn phòng sáng như tuyết, Sư Tuyết đi đến sô pha, ngẩng đầu nhìn đèn chùm trên trần nhà: “Giữa trưa mở đèn làm gì?”
Trần Lăng Tùng yên lặng tắt đèn, “Sau khi cậu dọn vào, rốt cuộc tớ không cần lo lắng chuyện hóa đơn điện nước vượt mức.”
Sư Tuyết ngồi trên sô pha, vỗ vỗ chỗ trống bên trái, gọi Trần Lăng Tùng lại đây ngồi. Sau khi Trần Lăng Tùng đến gần, xoay lưng, đang muốn ngồi xuống, Sư Tuyết thình lình nói: “Ba tớ từng là nhân viên của công ty ba Lục Lệ Vân.”
Trần Lăng Tùng khựng lại một chút, sau khi ngồi ở bên cạnh Sư Tuyết, ôm vai hắn, tay lại nắm lấy tay của người ta, Sư Tuyết cười nói: “Cậu làm gì vậy, đừng chiếm tiện nghi của tớ, đang nói chuyện đàng hoàng đó.”
“Tiện nghi của bạn trai tớ, không chiếm thì phí. Như thế nào, cậu không cho?”
Ngón tay Sư Tuyết cào cào lòng bàn tay Trần Lăng Tùng: “Đừng ngắt lời, lát nữa chưa nói đàng hoàng được mấy câu, lại muốn ầm ĩ đến trên giường rồi. Quà sinh nhật của tớ, đêm nay tớ tự bóc.”
“….Nhưng tớ chuẩn bị quà khác cho cậu nha. Tặng bản thân cho cậu —— cũ kỹ như vậy, mệt cậu còn nghĩ ra được.”
Sư Tuyết nhéo nhéo khớp ngón cái của Trần Lăng Tùng, cười cười: “Này cậu nói không tính.” Ngược lại chuyển vào chủ đề chính một cách gọn gàng: “Lần gặp gia trưởng ở văn phòng, ba của Lục Lệ Vân bớt chút thời gian ra khỏi công tác bận rộn của ông ấy, chỉ định muốn gặp mặt tớ. Sau khi tớ từ chối, dãy số lạ kia lại gửi vào một bức ảnh, ông ấy nói phát hiện một chuyện thú vị, bảo tớ cần phải gặp ông ấy một lần.”
Trần Lăng Tùng nói: “Chính là chuyện ba cậu làm cho ông ấy?”
Trước mặt cậu bỗng hiện ra một khuôn mặt tái nhợt, hai dạng cảm xúc phẫn nộ và kinh ngạc đan chéo trên mặt ông. Đó là lần đầu tiên Trần Lăng Tùng thấy cha của Sư Tuyết, cũng là lần duy nhất. Hiện tại nghĩ tới phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-thu-tinh-vo-danh/466574/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.