Thời tiết dần trở nên lạnh, sau khi bước vào tháng mười một, càng ngày càng thích hợp mặc áo khoác, thái dương treo rất cao mà gió cũng mát mẻ, ở thời tiết như vậy, tâm tình của người cũng trở nên sảng khoái không kiềm chế được.
Trần Lăng Tùng nghỉ phép không cần đi làm, ngủ đến tự nhiên tỉnh mới rời giường đi ra phòng ngủ, lên tiếng chào buổi sáng với Sư Tuyết đang ngồi ở sô pha phòng khách, Sư Tuyết cũng cười đáp lại một tiếng buổi sáng tốt lành, buông tablet xuống đứng dậy, chỉ vào môi mình: “Có nụ hôn chào buổi sáng không?”
“Không có.”
Sư Tuyết nói: “Hôn một cái mới có bữa sáng ăn.”
–
Gần đây hành vi đòi hôn của Sư Tuyết càng thêm trắng trợn táo bạo, ban đầu Trần Lăng Tùng còn xấu hổ buồn bực đến có chút phê bình kín đáo, đến sau lại đi về hướng không chút gợn sóng, rõ ràng Trần Lăng Tùng đã từng kháng nghị: “Chúng ta còn chưa xác định quan hệ!” Đối diện với biểu tình mất mát của Sư Tuyết, lại tiếp tục không đành lòng từ chối.
Cho dù biết người này ý nghĩ xấu một bụng, đối với túi da xinh đẹp dễ gần của hắn, nói một câu nặng lời đều không nổi. Trần Lăng Tùng một mặt phỉ nhổ chính mình, một mặt tùy ý Sư Tuyết đáp mấy nụ hôn ở trên mặt cậu, đuôi lông mày, khóe mắt, chóp mũi, đều rơi xuống một nụ hôn ngọt ngào như đường tinh, nhẹ bẫng giống như một sợi lông chim.
Cậu ngoài miệng không nói, như là ngầm đồng ý, kỳ thật trong lòng là nguyện ý, thậm chí sa vào trong thân mật cùng với Sư Tuyết, Sư Tuyết của hiện tại này cho cậu cảm giác không xấu, so với hắn thẹn thùng ở cấp ba, hắn ngụy trang dịu ngoan ở khoảng thời gian trước, hắn của hiện tại này càng không hoàn mỹ, lại hoàn chỉnh hơn, chiếm hữu dục cường, tâm nhãn* nhiều tâm tư sâu, thích giả bộ đáng thương chơi lưu manh… Nhưng đồng thời hắn có sức hấp dẫn vô cùng phong phú, rất hiểu cách lợi dụng ưu thế của bản thân, ở trước mặt Sư Tuyết như vậy, hai người là bên mạnh lực lượng tương đương**, không tồn tại bên yếu, cầu xin cùng tránh né, hai người áp chế lẫn nhau, lại cho nhau sức hấp dẫn mãnh liệt, lúc mất khống chế nhất đều có thể tự mình cảm nhận được xúc động của đối phương.
(*心眼: có đầu óc, tâm cơ, nhìn xa.)
(**旗鼓相當 cờ trống ngang nhau: tám lạng nửa cân.)
Có một lần bọn họ hô hấp dồn dập, một phòng an tĩnh, Sư Tuyết trở mình đứng lên, Trần Lăng Tùng đưa tay bắt lấy cổ tay hắn, Sư Tuyết dừng một chút, giọng khàn khàn: “Cậu muốn tiếp tục?”
Trần Lăng Tùng mới lấy lại tinh thần từ trong tình dục hỗn độn, chợt buông tay ra, cánh tay Sư Tuyết lắc lư trên không trung lại trở về bên cạnh hắn, hắn cười một tiếng mơ hồ, đi đến phòng tắm xối nước lạnh, Trần Lăng Tùng cũng bò lên khỏi sô pha, ngồi một chốc cũng đi đến phòng tắm, cậu dựa vào cửa kính, nghe tiếng nước bên trong, giơ tay gõ gõ cửa, “Mau lên, tớ cũng muốn xối.”
“Chờ, tớ không nhanh như cậu được, phải có thời gian.”
Trần Lăng Tùng giơ ngón giữa, “Đánh rắm.”
Ý thức được hành vi giơ ngón giữa của mình ở chỗ này thật thiểu năng trí tuệ, Trần Lăng Tùng thu tay, ngón tay cuộn tròn, cậu nhịn không được cười ra tiếng, cách tiếng nước ào ào, dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-thu-tinh-vo-danh/466571/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.