“Tớ và cậu ấy lên cấp ba liền ở bên nhau, đến năm nay, không sai biệt lắm đã có sáu năm.”
“Căn hộ là tớ và Lục Lệ Vân mua.”
Dấu vết sống một mình lúc chuyển nhà.
Hẹn hò từ cấp ba đến nay, hẳn là gần mười năm.
Lục Lệ Vân thi đại học xong xuất ngoại, lớp trưởng nói bọn họ đã sớm chia tay.
……
Trần Lăng Tùng đi ra khỏi nhà hàng, gió bên ngoài thổi thẳng vào mặt, cậu chậm rãi ngừng bước, móc hộp thuốc cùng bật lửa ra, Sư Tuyết không quen ngửi mùi thuốc, vừa ngửi thấy liền phải ho khan không ngừng, lúc cấp ba Trần Lăng Tùng trốn Sư Tuyết hút, hiện tại bọn họ ở chung, Trần Lăng Tùng mới nhặt thói quen cũ này về. Bình thường lên cơn thèm thuốc, liền lấy ra một hộp thuốc nguyên cùng bật lửa luôn mang theo bên người nhìn một cái, xem như đã hút rồi.
Nhưng hiện tại, lồng ngực Trần Lăng Tùng nghẹn một cục uất, thậm chí ngón tay còn đang run rẩy, cậu mở màng bọc hộp thuốc ra, vo lại nhét vào trong túi áo, rút một điếu thuốc ngậm ở trong miệng, mới chậm rãi thở ra một hơi.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân phía sau cũng dừng lại.
Tay nắm bật lửa khựng một chút, ngọn lửa vẫn đốt cháy điếu thuốc, buồn bực, phẫn nộ, khó hiểu của bị lừa gạt, giống đốm lửa trong đêm đen, không ngừng nhấp nháy.
“Trần Lăng Tùng.” Nghe đi, hắn đang gọi tên cậu.
Trần Lăng Tùng kẹp điếu thuốc bằng hai ngón tay, chợt xoay người lại, thấy biểu tình ngoài ý muốn chợt lóe mà qua trên mặt Sư Tuyết, cậu nghiêng người lên trước, giữa hai môi mở ra một khe hở, khói thuốc màu trắng bay ra. Khói bị gió thổi, thổi vào trên mặt Sư Tuyết, hắn nhắm mắt lại, lập tức che mũi cùng miệng, xoay người qua bên kia bắt đầu ho khan. Thật mau, mặt hắn liền bị sặc đến đỏ lên.
Trần Lăng Tùng nhìn một cách thờ ơ, mơ hồ cảm thấy một ít nỗi khổ riêng.
Cậu bỗng nhớ đến một màn trong lễ tang của Lục Lệ Vân.
–
Trần Lăng Tùng là biết được tin tức Lục Lệ Vân qua đời trong miệng Lý Xuân Minh, trong một lần bọn họ ăn cơm, Lý Xuân Minh lộ ra sắc mặt hoảng hốt, đầu thuốc cháy hết làm bỏng ngón tay, anh hô đau một tiếng, vội vàng buông tay để đầu lọc rơi xuống đất, “Oa, đau chết tôi rồi.”
Trần Lăng Tùng dừng đũa, để làm Lý Xuân Minh thả lỏng, nói đùa: “Xuân Minh ca, anh đừng tâm sự nặng nề với em, người không biết còn tưởng rằng em sắp chết.”
Ai ngờ Lý Xuân minh phản ứng kịch liệt: “Mau phì phì phì! Đừng nói mấy lời không may mắn như thế! Cậu còn trẻ, sao có thể dễ dàng liền..” Nói đến sau lại không còn tiếng.
Trần Lăng Tùng nói: “Em thấy anh chính là trong lòng có việc.”
Lý Xuân Minh thở dài một cái, còn ngồi thẳng nhoài lên trước, cách một bàn đồ ăn vỗ vỗ vai Trần Lăng Tùng, nói: “Tiểu Trần a, ước pháo* không thể xấu hổ, nhất định phải mang bao, xúc động là ma quỷ, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!”
(*约炮 tình một đêm.)
Trần Lăng Tùng may mắn trong miệng mình không ngậm cái gì, bằng không bảo đảm phun ra đầy mặt người đối diện, cậu run sợ đưa ly ra xa, Lý Xuân Minh nói, một người bạn làm ăn rất lớn với anh, tuần trước con trai ông ta cắt cổ tay tự sát ở một khu biệt thự bên ngoài của ông ta, hai vợ chồng bọn họ ngày thường bận rộn, không liên lạc với con trai mười ngày nửa tháng là bình thường, thi thể của con trai vẫn là nhân viên vệ sinh ba ngày đến quét dọn một lần phát hiện, con trai bọn họ để lại thư, giám định chữ viết đúng là cậu ta không thể nghi ngờ.
Anh và người bạn kia là quen nhau trong lúc làm ăn, người rất ngạo mạn, làm việc lại không lấy ra được sai lầm, lúc này quan hệ cá nhân của hai người cũng không tệ lắm, hôm trước người bạn đó gọi điện tới mời anh tham dự lễ tang của con trai, thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-thu-tinh-vo-danh/466568/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.