Học sinh chen chúc ra khỏi phòng học, hôm nay là một ngày quang đãng, lớp 7* đang tiến hành quay chụp ảnh tốt nghiệp, kế tiếp là đến phiên lớp của bọn họ. Học sinh của lớp 8 đều đến dưới bóng cây bên cạnh sân khấu, hai ba người thành một nhóm.
(*Này là phân chia các lớp cùng cấp như là lớp A1, A2… chớ k phải học sinh lớp 7 nha.)
Nữ sinh trước bàn sửa sang lại tóc ở trước gương, Trần Lăng Tùng nói: “Cho tớ mượn gương một chút?”
“Ồ, tóc soái ca cũng sẽ bị loạn nha.”
“Tớ cũng không xịt keo…” Trần Lăng Tùng soi xong gương mặt đẹp trai, đưa gương cho Sư Tuyết: “Tóc đều bị gió thổi loạn rồi, mau chỉnh.”
Sư Tuyết thoát khỏi trạng thái ngẩn người, bắt đầu từ sáng sớm hắn đã thất thần, Trần Lăng Tùng có hỏi thăm tình trạng cơ thể hắn, đáp án của Sư Tuyết dĩ nhiên là “Không có việc gì“. Mu bàn tay Sư Tuyết hướng lên trên, dùng ngón tay rút gương nhỏ từ trong tay Trần Lăng Tùng ra.
Hắn đối mặt với Trần Lăng Tùng, túy ý liếc gương một cái, trả gương lại cho bạn học nữ bàn trước, “Cảm ơn.”
Trần Lăng Tùng bỗng nắm chặt tay Sư Tuyết, động tác này quá nhanh, Sư Tuyết vô thức phát ra một tiếng kêu đau, hắn vội hất tay Trần Lăng Tùng ra, ngay sau đó cúi đầu không dám nhìn biểu tình của Trần Lăng Tùng. Trần Lăng Tùng nói bằng giọng lạnh lùng: “Cậu là muốn tự mình tới, hay là muốn tớ lôi kéo?”
Trần Lăng Tùng rời khỏi đám người đông đúc đầu tiên, đi đến một chỗ trống trải, ánh mắt trói chặt, nhìn chằm chằm vào Sư Tuyết vẫn đang cúi đầu, vào lúc cậu dùng hết kiên nhẫn, tính toán đi qua bắt người, cuối cùng Sư Tuyết nhấc chân, tới gần cậu.
“Ba mẹ cậu đánh?”
Sư Tuyết trầm mặc, giống như cam chịu. Hắn dừng bước, thân thể thon gầy bao phủ bởi lớp quần áo to rộng, cổ cũng thon dài, gục xuống phía dưới.
“Trách không được cậu dè dặt cẩn thận, là muốn che giấu vết thương ở lòng bàn tay.” Lòng Trần Lăng Tùng dâng lên ngọn lửa phẫn nộ: “Vì sao bọn họ đánh cậu?”
Sư Tuyết cúi đầu, không nói một lời. Cảnh tượng như vậy thật dễ dàng khiến Trần Lăng Tùng nhớ lại, cái ngày gặp mặt gia trưởng ở trong văn phòng kia, Sư Tuyết cũng là cúi đầu thế này, tiếng trách cứ bao phủ thân thể nhỏ bé của hắn.
“Là bởi vì…” Trần Lăng Tùng rặn từng chữ, nói một cách cực kỳ gian nan: “Là bởi vì cậu ta sao?”
Trần Lăng Tùng bỗng tiến lên trước, nắm chặt cổ tay Sư Tuyết, hắn cũng không chống cự, mặc cho Trần Lăng Tùng mở lòng bàn tay hắn ra, lộ ra lòng bàn tay sưng vù, đỏ thẫm, Trần Lăng Tùng cắn răng, luồn hai ngón tay vào ống tay áo, banh ra, chậm rãi đẩy lên trên, sợ đụng đau Sư Tuyết, động tác của cậu vô cùng cẩn thận, đến sau, ngón tay lại bắt đầu không ngừng run rẩy, khiến Trần Lăng Tùng không thể không dừng ngón tay ở đoạn giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-thu-tinh-vo-danh/270235/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.