🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Có chuyện gì vậy?”

Trần Lăng Tùng nhìn Sư Tuyết, Sư Tuyết mỉm cười nhìn cậu, cậu không lấy được bất kỳ tin tức nào từ nụ cười này của hắn. Từ giờ phút này Trần Lăng Tùng mới chân chính ý thức được, Sư Tuyết thay đổi.

Thay đổi của hắn không phải thay đổi mặt ngoài mà cậu đã biết trước đó, cũng không chỉ là phương diện tính cách, đối nhân xử thế. Dường như hắn đã thay đổi hình dạng, cũng rất giống phá kén thành bướm. Đứng trước mặt cậu chính là một người hoàn toàn mới, thậm chí Trần Lăng Tùng hoài nghi, Sư Tuyết này có phải là Sư Tuyết ngượng ngùng, dễ thẹn thùng, lá gan còn đặc biệt nhỏ, làm cậu nhớ mãi rất nhiều năm hay không.

Trần Lăng Tùng nói: “Cậu thay đổi rất lớn.”

Sư Tuyết vẫn cười cười, “Kỳ thật không có.”

“Vậy sao?”

“Tớ vốn không thích biểu đạt, giấu rất nhiều thứ ở trong lòng.”

Trần Lăng Tùng muốn hỏi, câu hỏi chồng chất dưới đáy lòng, nói không nên lời. Cậu phải làm thế nào để không duyên không cớ nhắc tới người yêu đã mất của người trước mắt, đây là nỗi khổ riêng, hỏi ra miệng chính là tổn thương.

Sư Tuyết nói: “Cậu làm sao vậy, đột nhiên nói những thứ này.”

Trần Lăng Tùng vẫn không hỏi ra miệng, cậu lảng tránh ánh mắt của Sư Tuyết, “Không có gì. Tớ đi lấy ảnh tốt nghiệp cho cậu.”

Sau khi lấy album tới, Trần Lăng Tùng lật đến trang kẹp bức ảnh tốt nghiệp kia, Sư Tuyết cầm album, nhìn chăm chú vào tấm hình kia, trên ảnh chụp, trên mặt Trần Lăng Tùng không có nụ cười.

“Sao cậu không cười chút nào vậy, vẻ mặt đau khổ.”

Trần Lăng Tùng lập tức chỉ vào khuôn mặt Sư Tuyết trên bức ảnh: “Cậu còn nói tớ, chính cậu còn đau khổ hơn tớ, cảm thấy sắp khóc ra.”

“Ồ, bị cậu phát hiện.”

Trần Lăng Tùng bật cười, tâm tình nặng nề giảm bớt một chút, cậu xem ảnh chụp một cách hứng thú, giống như Sư Tuyết nói, mình trong bức ảnh vẻ mặt đau khổ, cậu nhớ lại tâm tình lúc đó, nghĩ không ra biểu tình nhẹ nhàng hơn để đối mặt. Ngày đó, cậu phát hiện vết thương trên cánh tay Sư Tuyết.



Bọn họ ngồi cùng bàn, kỳ thật chiều cao không hợp, nhưng chủ nhiệm lớp lại dân chủ về vấn đề chỗ ngồi một cách ngoài ý muốn, mặc mọi người tự do chọn chỗ ngồi. Lúc ấy vừa chia lớp, ở lớp mới, Trần Lăng Tùng chỉ quen ba người bạn cùng phòng, trong đó có hai người là bạn học lớp mười, cậu chủ động mời Sư Tuyết ngồi cùng chỗ, Sư Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.

Khá tốt, thực an tĩnh.

Về sau tâm tư của cậu đối với Sư Tuyết thay đổi, cảm xúc khi ngồi bên cạnh hắn cũng khác đi, cậu lại bắt đầu lo

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-thu-tinh-vo-danh/270232/chuong-12.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Bức Thư Tình Vô Danh
Chương 12
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.