Dù rất muốn hóng hớt nhưng tôi lựa chọn im lặng, im lặng mà đau lòng, im lặng mà ôm vết thương đang từ từ rỉ máu.
Yêu thầm là thế, có ai mà không tránh khỏi việc này đâu, không sao hết, con đường này tôi lựa chọn thì tôi phải học cách chấp nhận.
"Nhưng mà kể cũng lạ mày nhỉ, tao không nghĩ thằng Khải lại tán con bé đấy. Nghe bảo con đấy trước đây yêu nhiều thằng lắm, số người yêu cũ phải đếm trên cả đầu ngón chân may ra mới đủ."
"Gu của mấy đứa học giỏi mà, mình người tầm thường không hiểu được đâu."
"Cũng phải. Thôi kệ đi, hóng hớt tí cho xôm vậy."
Chúng nó bàn tán thêm một chút rồi dần dần tản về vị trí của mình, còn tôi lại chăm chú vào giải bài tập Toán. Tôi muốn dành thời gian buổi tối của mình để làm chuyện khác, vì vậy tôi sẽ làm hết số bài tập được giao ngày hôm ấy ngay trên lớp, trừ những hôm quá nhiều bài thì tôi mới phải để về nhà.
Cơ mà... giọng nói của Thu Oanh lớp trưởng cứ văng vẳng trong đầu làm tôi chẳng thể nào tập trung cho nổi.
Tôi ngồi im lặng xoay bút, nghĩ ngợi linh tinh cho đến lúc cho tiếng chuông.
Kết thúc giờ ra chơi, tôi thu gọn sách vở để xuống sân bóng học thể dục.
Bữa nay tôi trực nhật, tôi phải đợi cả lớp ra mới khoá cửa lớp lại được.
Khải hôm nay lề mề, cậu ấy tìm đồ gì đó trong ngăn bàn mãi không chịu ra, tiếng trống vào giờ đã điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-thu-tinh-khong-loi-hoi-dap/2721549/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.