Tôi rút tờ năm nghìn trên tay đưa cho Khải, cậu ấy nhận lấy và không quên nói lời cảm ơn.
"Con xin, cảm ơn cô Vân nhá!"
Cô Vân cười với cậu, tay đưa túi đồ về phía Đam. Đam nhận lấy rồi hai cậu ấy sải bước về lớp.
Trống ngực tôi đánh thình thịch, việc đối mặt trực tiếp với Khải ban nãy nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Đôi mắt của cậu ấy đẹp lắm, sáng trong như ngọc, hàng lông mi cong vút càng khiến tôi thêm ấn tượng.
Đúng là con người hoàn hảo, từng thứ từng thứ trên người cậu ấy cứ đều như được vẽ ra vậy.
Về đến lớp, Khải đưa Đam tiền để trả lại tôi, tôi nhận lấy rồi nhét lại vào một góc nhỏ trong ví.
Tiền của cậu ấy mà, tôi nhất định sẽ không tiêu đâu, tôi sẽ đem theo nó bên người giống như một lá bùa hộ mệnh nhỏ bé, để luôn có cảm giác cậu ấy ở ngay bên cạnh tôi.
Buổi chiều còn lại diễn ra vẫn như thường lệ, chúng tôi học ca Văn xong thì được cho về.
Tôi vẫn đợi ngớt người mới xuống lán xe, phần cũng vì hôm nay tôi khoá cửa lớp nữa.
Chúng nó ra về nhanh lắm, ùa như chim vỡ tổ, thoáng chốc căn phòng nhộn nhịp chỉ còn lác đác vài ba tiếng nói chuyện, trong số đó có Khải.
Cậu đang sắp xếp sách vở bỏ lại vào balo, Đam đang đứng bên cạnh để chờ.
"Sao, mày có về luôn không?"
Khải lắc đầu, khoé miệng cười nhẹ đáp lời.
"Không, mày về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-thu-tinh-khong-loi-hoi-dap/2721537/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.