Lúc Tống Lê đá cửa đi vào gót giày cao gót đã bị gãy, cờ lê kia phế muốn chết, chất lượng cửa thật ra cũng không tồi, Trong phòng có mùi hương lạ lùng, là mùi hương của nước hoa giá rẻ. Dưới chân đèn là ánh sáng màu tím, trộn lẫn với màu phấn hồng nhiếp phách nhân tâm, chỉ nhìn mặt bàn hỗn độn trước mắt đều làm người cảm nhận được hương diễm vô cùng, càng không cần phải nói tiếng thở dốc ẩn ẩn truyền đến. Trước rèm chưa được vén lên, Tống Lê muốn dùng cây cờ lê chặt đứt những người phụ nữ khác, nhưng sau khi đi vào mới phát hiện trong phòng chỉ có một mình Hứa Từ. Người đàn ông chật vật quỳ trên mặt đất, gân xanh trên cánh tay chống sô pha nổi mạnh. Anh đưa lưng về phía cửa, lại cúi đầu, Tống Lê chỉ có thể nhìn thấy cái ót và bóng lưng của anh, cùng với một chiếc eo nhỏ lộ ra sau khi vén sơ mi lên. Cà vạt, thắt lưng cùng áo khoác gì đó, tất cả đều bị người thô bạo kéo xuống ném lên thảm. Tay phải và động tác thở dốc khó có thể ức chế của người đàn ông, biên độ rất lớn lại nhanh, nhưng anh dường như càng khó chịu hơn. Phía sau còn có mấy người tiến vào theo, nhưng khi Tống Lê nhìn rõ anh đang làm gì, lập tức xoay người bảo bọn họ cút đi. Cửa bị đá nát, không khóa lại được. Sau khi Hứa Từ nghe thấy tiếng vang thì quay đầu lại, tóc mái trên trán đều bị mồ hôi làm ướt nhẹp, khuôn mặt trắng nõn nổi lên sự ửng hồng khác thường, trong ánh mắt lại không có tình dục, tràn đầy sự thống khổ tức giận, lạnh đến mức đóng băng. "Tống Lê?" Anh dường như rất ngoài ý muốn người đến là cô nhưng lại cảm thấy may mắn. Vừa rồi Nhiếp Trung Thành nhét hai người vào đây, Hứa Từ đều ném ra ngoài, chính mình ở đây hơn một tiếng. Điện thoại còn bị thu đi mất, mỗi một phút mỗi một giây ở đây đều vô cùng dày vò, rồi lại không thể tùy tiện mà ra khỏi cánh cửa này như vậy. Hứa Từ khi xoay người lưng dựa vào sô pha, một cặp chân dài chống đỡ ngồi trên mặt đất, cổ áo xiêu xiêu vẹo vẹo lộ ra một phần ngực, góc độ này làm động tác của anh lộ rõ. Tống Lê thấy anh nắm vật thô dài dưới háng luật động, quy đầu đã nghẹn thành màu đỏ tím, trên mu bàn tay và quần tây có rất nhiều đốm tinh nho nhỏ, nhưng hình như còn chưa đủ. Anh thống khổ lại ẩn nhẫn, nhìn thấy người đến là cô vẫn dùng một tia lý trí cuối cùng mà khuyên cô như cũ: "... Em đi mau." Tống Lê thật sự muốn chửi tục, bây giờ cô rời đi chẳng lẽ để anh ở đây loát đến đứt hay sao? "Hứa Từ!" "Thật sự không đùa." Anh cười một cái, hơi thở nóng đến muốn đốt chính anh thành tro: "Anh bây giờ quá nguy hiểm, em ở đây anh không thể nhịn được."
Ngửi được hơi thở của cô một giây kia anh cũng không nhịn nổi, tiến thêm bước nữa anh sẽ điên. Đồ mà Nhiếp Trung Thành làm ra thật đúng là lợi hại, anh chỉ không cẩn thận uống nhầm một ngụm, đã biến thành cái dạng như bây giờ. Đôi mắt Hứa Từ đã đỏ bừng, Tống Lê hít sâu một hơi: "Thật sự muốn em đi?" Hứa Từ nhìn cô dứt khoát lưu loát ném cờ lê đi, sau đó bắt đầu cởi áo khoác, bên trong cô chỉ mặc váy sơ mi. Tống Lê nhìn anh nói: "Ba giây, anh suy nghĩ một chút." Thật ra cô một giây cũng không gấp, Hứa Từ cũng không chờ được một giây nào. Trong nháy mắt cô xoay người, thân hình nóng bỏng của Hứa Từ dùng khí thế áp đảo đến đây. Anh tiến lên nắm lấy cổ tay cô, đè người lên giường, đầu gối mạnh mẽ đẩy hai chân ra, cự vật nóng như lửa thuận thế thọc vào giữa hai chân. Khi bộ ngực mềm mại bị đụng vào, đau đến mức nước mắt đều tràn ra, Hứa Từ cúi đầu cắn vải trên vai, bóp eo đong đưa. Hứa Từ cảm thấy mình lúc này đang đặt lý trí nướng trên lửa: "Cần suy nghĩ sao?" Lòng bàn tay Hứa Từ rất nóng, Tống Lê cách một lớp vải cũng có thể cảm nhận được thứ dừng trên vòng eo cô nóng rực. Cô hỏi lại theo: "Cần suy nghĩ không?" Năm chữ* (需要考虑吗: Cần suy nghĩ không?) giống nhau lại có ý nghĩa khác nhau, một khắc đối diện với ánh mắt cô Hứa Từ đã không thể khắc chế. Tống Lê nghe thấy tiếng xé rách quần áo trên người mình, phần ngực trơn bóng bại lộ trong không khí. Mỗi lần Hứa Từ hình như đều vô cùng thích làn da sau cổ kia của cô, lúc không làm cũng dùng tay xoa bóp, lúc làm mê luyến mà liếm láp lặp đi lặp lại, thậm chí còn dùng răng cắn. Lúc này đầu lưỡi của anh mút hôn đảo quanh trên phía sau cổ cô, làn da trắng nõn lưu lại vệt nước rõ ràng, động tác trên tay cũng theo tiếng thở dốc tăng thêm mà càng lúc càng lớn. Trái tim đang treo của Tống Lê nhảy lên, Hứa Từ đột nhiên thô bạo xé quần lót của cô xuống, người phụ nữ dưới sự xoa nắn của lòng bàn tay anh sợ hãi đến mức run rẩy. "Sợ sao?" Sự áp lực gợi cảm thở dốc phun đến, Hứa Từ cắn vành tai cô hỏi. Da đầu Tống Lê căng thẳng, tay sờ đến nhục căn anh cắm giữa hai chân, quy đầu cực lớn mượt mà chọc mở cửa huyệt chọc đến tim cô, đâm cho cả người đều là tê dại. Lòng bàn chân sớm đã lầy lội một mảnh, không cần cúi đầu nhìn đã biết đùi bị ma sát đỏ lên một tảng lớn. Không đợi cô trả lời, Hứa Từ đã ấn đôi tay của cô lên tường, sau đó thay tư thế đưa dương vật cứng nóng vào trong cơ thể cô: "Sợ cũng không còn kịp rồi, Tống Lê." Là cô ở lại không muốn đi.
Hứa Từ vừa mới cắm vào đã bị đường đi quấn chặt, cảm xúc ướt mềm cùng thể nghiệm dùng tay mình hoàn toàn khác nhau, lỗ chân lông trên người đều đang kêu gào giãn ra. Hô hấp hỗn độn giống lý trí, lúc này anh chỉ muốn hung hăng chơi cô. Tống Lê như bị người đóng đinh trên tường, mặt và ngực dán trên mặt tường cứng rắn lạnh băng, sau lưng lại là một mảnh lửa nóng. Côn thịt thô cứng ở trong cơ thể tùy ý đâm chọc, cảm giác no căng xâm chiếm đại não đồng thời nếp uốn trong huyệt bị động tác nghiền lặp lại cũng đều đang truyền tín hiệu cho đại não, khoái cảm chồng lên từng tầng, bộc phát ra sự sáng lạn giống như pháo hoa. "Hứa Từ..." Anh nhiều lần tiến quân thần tốc mà chống đối, không có kỹ xảo đáng nói, dường như chỉ đang phát tiết tình dục nhưng dục vọng nguyên thủy như vậy làm cô cũng trở nên hưng phấn theo. Vừa cảm thấy đau, vừa cảm thấy kích thích đến phun ra nhiều nước hơn. Hứa Từ cảm nhận được cả người cô đều đang run, tay bóp eo cô liên tục chống đối. Côn thịt rút ra lại đâm vào, dưới sự giáp công của tiểu huyệt lại to thêm một vòng, lôi kéo với những miếng thịt non cắn nhục hành của anh không biết mệt mỏi. Lòng bàn tay đã toát ra mồ hôi tinh mịn, Hứa Từ thô bạo như muốn chơi cô tiến vào trong tường: "Nhịn một chút." Trước kia đều là anh nhịn một chút, bây giờ anh muốn để cô nhịn một chút. Lực đánh quá mạnh, Tống Lê cắn môi không để mình rên quá lớn, chỉ cảm thấy không khí quanh thân đều đang không ngừng co rút lại đè ép, mà cô sắp nổ mạnh. Khi cô vô lực muốn trượt xuống, Hứa Từ lại bắt lấy cổ tay của cô ấn lên trên đường, cánh mông đều bị phần hông của anh đâm cho nóng rát mà đau. Dương vật thô dài kia dường như là mang miếng thịt tiên, quất đánh trong cơ thể cô, trong lúc tê dạu mang theo khoái cảm đau đớn trải rộng toàn thân, mỗi một chút đều đâm cô đến sâu bên trong lại liên tục luật động. Tống Lê rên rỉ đồng thời không nhịn được khóc: "Hứa Từ..." Tiếng rên mềm mại giống như tiểu huyệt, không đạt được hiệu quả ngăn lại sự bạo hành của người đàn ông, lại làm anh càng ngày càng hưng phấn. Hứa Từ trở mình cô lại, sau đó Tống Lê đã bị người bế lên không trung, phần lưng chống tường, hai đùi đều bị tách ra trực tiếp để vật thô dài của anh cắm vào. "Ha a..." Tống Lê ngâm nga một tiếng, kẹp eo anh dựng thẳng thân trên, Hứa Từ lại ác liệt mà dùng tay ấn mông cô xuống, cho nên nhục huyệt hoàn toàn nuốt căn cự bổng kia vào. "Ngoan một chút." Hứa Từ đưa đẩy cắn môi cô: "Anh chỉ làm một lần, một lần là được." Năm ngón tay mở ra rồi buộc chặt trên cánh mông co dãn vô cùng, đây là biểu hiện anh cực kỳ mịt mờ động tình, biểu hiện tín hiệu anh muốn tiếng công hoàn toàn. Nước mắt của Tống Lê bị ép ra, trên mặt đã bị anh đâm đến ửng hồng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]