Chương trước
Chương sau
Mấy ngày liên tiếp Hứa Từ đều tự mình đưa cô đi làm tan làm, lúc cô nghỉ ngơi thì mang đến viện kiểm sát, thân quen với Lão Đàm ở phòng bảo vệ, động tác gần đây thành thạo móc ra mấy quả quýt mật từ trong túi ngồi xuống nói chuyện phiếm.
Hứa Từ còn cầm một túi trong tay nhưng cô không nói gì mà đặt trong túi ấm.
Lão Đàm cười ha hả mà nói được, Hứa Từ sau khi để túi quýt mật kia lại rồi dặn dò hai câu: "Ăn ít thôi, móng tay đều hỏng rồi."
"Vậy anh trả lại cho em, mua nhiều như vậy." Tống Lê lột một quả nhét vào trong miệng, quai hàm cũng phồng lên.
Hứa Từ cũng không biết cô có thể nói chuyện với Lão Đàm như vậy, tình cảm chân thật suýt chút nữa thì kết bái anh em, Lão Đàm còn rút hộp thuốc ra muốn đưa một cây cho cô. Trong lúc làm việc hút thuốc phải phạt tiền, Lão Đàm không châm lửa, cô cũng chỉ cầm chơi trong tay nhưng sau khi Hứa Từ nhìn thấy về nhà liền đánh mông cô.
Ngày hôm sau anh mua túi kẹo mút và quýt mật mang đến đây.
Nhìn bóng dáng Hứa Từ rời đi, Lão Đàm hỏi cô: "Hứa kiểm ổn không?"
Quýt mật trong miệng Tống Lê còn chưa nuốt xuống, lẩm bẩm một tiếng: "Anh ấy chính là thích nhọc lòng, tôi cũng không phải trẻ con, anh ấy còn quản nhiều như vậy."
"Người đàn ông thích nhọc lòng biết thương người, Hứa kiểm ngày thường nhìn lạnh như băng nhưng nếu bàn về người rất cẩn thận thì không có ai hơn được cậu ấy." Lão Đàm nói: "Tôi làm ở đây mấy năm, mỗi khi trời mưa sẽ đau khớp, đi đường không nhìn ra được nhưng có một lúc không nhịn được mà đỡ tường một chút, sau đó mỗi lần mưa cậu ấy đều mang thuốc dán cho tôi."
"Tốt như vậy à?"
"Mặt lạnh tim nóng. Phần lớn đàn ông là như vậy, lời nói có lẽ ít chút nhưng thật lòng không ít."
Ông ấy lải nhải nói chuyện, Tống Lê nhéo một múi cam trong tay, suy nghĩ hình như thật sự là như vậy.
Có khi cắn hung dữ ở trên giường, anh nửa đêm đều sẽ bò dậy kiểm tra liên tục, băng cá nhân dán trước ngực cũng sẽ không động đậy nữa.
Tình hình lúc ấy Tống Lê hưng phấn vô ý thức mà kẹp anh, Hứa Từ lại đi vào sâu hơn, luôn mất khống chế mà muốn véo cổ cô, hơi thở thô nặng dán bên tai cô, rõ ràng đã nhịn đến cực hạn vẫn nhẫn nại hỏi cô có phải không thoải mái hay không, có đau hay không.
Có một lần ý thức cô hỗn loạn mà vẫn kêu không cần, để lại rất nhiều dấu cắn trên vai anh, Hứa Từ sợ hãi, sau đó mới biết cô sướng đến mức không thể tự khống chế.
Anh thô bạo đều cẩn thận mà khống chế trong phạm vi an toàn của cô.
Tống Lê tâm viên ý mã một buổi sáng, lúc ăn cơm Hứa Từ mang cô đến nhà ăn, vừa mới ngồi xuống, cô đã móc một quả quýt mật nhét vào lòng bàn tay của anh.
"Cái gì?"
"Quả cam."

Anh có thể nhìn ra là một quả cam nhưng không biết cô muốn nói cái gì. Tống Lê ngồi bên cạnh anh, khuỷu tay vừa muốn chống trên mặt bàn, Hứa Từ đã rút khăn giấy lót trước.
Cô chống cằm, mặt mày hớn hở ánh mắt linh động: "Fans đưa cho trên đường vừa mới tới, cô ấy nói cô ấy rất thích em, em cũng chưa nghĩ đến viện kiểm sát của các anh cũng có người theo đuổi idol."
"Bọn họ không theo đuổi idol." Hứa Từ sửa đúng cho cô: "Chi đơn thuần thích em thôi."
Từ sau lần trước cô đến, người mỗi ngày đến văn phòng anh nói bóng nói gió không dưới mười lần. Ngay cả kiểm sát trưởng cũng bưng chén trà làm bộ đi ngang qua, vòng vào hỏi hai câu.
Tống Lê đến thật ra cũng không lộ diện thế nào, mỗi ngày đều canh cửa, xem camera cùng Lão Đàm, cho xe đi đăng ký, ngày tháng nhàn nhã đến mức muốn lui khỏi giới giải trí làm bảo vệ.
Không có cái giá nào, cũng không chê đồ ăn nhà ăn khó ăn, Hứa Từ kẹp đồ ăn cho cô thì cô đều ăn đến sạch sẽ. Sau khi ăn xong le lưỡi, nói thịt xào gừng băm, cay đến không chịu được.
Hứa Từ bảo cô nhổ ra cô cũng không nhổ: "Không thể lãng phí lương thực. Trên đường đã dán, toàn viên vất vả."
Trước kia cô đã lãng phí rất nhiều lương thực, bây giờ chỉ nghĩ có thể ăn thì ăn xong, ít một chút nhiều một chút cũng không quan hệ.
"Phải không?" Tống Lê chớp chớp mắt: "Hóa ra em được người thích như vậy à."
Thần sắc cô nghiêm chỉnh, chụp bả vai anh: "Vậy anh phải có chút cảm giác nguy cơ đi Hứa Từ, bởi vì lần này người nói thích em chính là con gái. Ngoại trừ anh, em không hứng thú với người đàn ông khác nhưng nữ sinh cũng có thể không nhất định."
Lúc này nhóm Tiểu Phan và Trình Dư Hoan đến đây ăn cơm, Tiêu Tiêu đi ở phía sau, nhìn thấy Hứa Từ ngồi bên cạnh Tống Lê, hưng phấn giơ tay chào hỏi.
Hứa Từ là sự lạnh nhạt bên trong dự kiến, Tống Lê thật ra nhiệt tình đáp lại, còn muốn gọi bọn họ đến ăn cùng.
"Cô gái em nói là Tiêu Tiêu?"
"Đúng vậy, đúng vậy." Bọn họ đi gọi cơm, Tống Lê cắn miếng thịt anh kẹp cho: "Ngực lớn nhỉ? Ít nhất cũng là cup C, dáng người thật sự rất tốt. Em cực kỳ hâm mộ."
"..." Hứa Từ nghẹn lại, "Tống Lê."
"A?"
Biểu cảm của Hứa Từ có chút một lời khó nói hết: "Không cần thảo luận dán người của người phụ nữ khác với anh."
Cô phản ứng lại: "Làm sao vậy? Anh lại cứng?"
Anh hình như luôn cứng trong những thời gian cô không thể nghĩ đến.
"... Không có, là không thích hợp."

Hứa Từ biết cô cố ý trêu anh, thích xem bộ dáng anh không dao động lại có miệng khó trả lời. Qua một buổi trưa, sau khi về nhà cô đã đóng cửa lại, định dỗ dành mà đẩy người lên sô pha.
Dép lê bị rơi trên mặt đất, Tống Lê vui vẻ nhếch chân lên, nâng gương mặt anh hôn: "Muốn sờ sờ một chút hay không? Em chắc cũng có cup C."
Lỗ tai Hứa Từ rất đỏ, tay trắng nõn cầm cánh tay mảnh khảnh của cô, mạch máu màu xanh nhạt nhô lên trên mu bàn tay ẩn ẩn có chút hưng phấn.
Một bàn tay khác của anh vòng đến dưới ngực cô, cách T-shirt sờ vào đầu vú.
Hôm nay cô không mặc nội y.
Ánh mắt Hứa Từ hơi tối, ngẩng cằm cắn quai hàm của cô: "Còn chưa tốt đâu."
Lần trước anh cắn mạnh, có chút xuất huyết.
Tống Lê nói không sao, lại kiên nhẫn một chút thì tốt rồi, Hứa Từ bế người lên, xoa nhẹ hai cái trên ngực cô thì đứng dậy: "Đừng câu dẫn anh."
Anh làm sao có thể nhịn được.
Hứa Từ đứng dậy đi nấu cơm, cởi bỏ tay áo kéo lên cánh tay, lộ ra đường cong cơ bắp rất đẹp.
Lúc phòng bếp mở ra, Tống Lê ngã vào trên sô pha nhìn bóng dáng người đàn ông rửa rau. Có chút không cam lòng mà ma sát thịt mềm dưới quai hàm, rồi lại không thể không thừa nhận bộ dáng người đàn ông xuống bếp rất tuấn tú.
Vai rộng eo hẹp, quần tây vô cùng phẳng phiu, Hứa Từ vừa mới ôm cô, áo sơ mi bị cô xoa đến mức có chút loạn.
Cô còn muốn loạn thêm một chút.
Vì vậy khi Hứa Từ rửa xong quả cà chua cuối cùng, Tống Lê đi chân trần đi đến phía sau anh, cái mông người đàn ông đụng vào bụng nhỏ, cọ xát rất nhỏ đều làm cô vô cùng hưng phấn.
"Hứa Từ, anh có tập thể hình không?" Cô duỗi tay, rút vạt áo sơ mi từ trong quần tây ra, gương mặt dán chặt vào sau lưng anh, tâm tư đùa bỡn vô cùng rõ ràng.
Trong nhà có máy chạy bộ cùng phòng thiết bị, cô lại không phải không nhìn đến. Hứa Từ biết đẩy cô ra vô dụng, rồi xoay người mở tủ lạnh lấy thịt bò, Tống Lê dán lên người anh.
"Anh hình như không tập thể hình." Hứa Từ nói: "Toàn dựa vào việc nằm trên giường ăn thực phẩm bẩn tồn tại."
"..." Tống Lê buông tay ra: "Hứa Từ, lại nói như vậy em có thể sẽ không vui,"
Cô xoay người muốn đi, Hứa Từ kéo người về trên bếp: "Hôn em một chút, đừng nóng giận."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.