Nửa tháng trước Tống Lê đi qua Thính Vũ Thư Phòng một lần.
Cửa nhìn vẫn quạnh quẽ như cũ, Trần Vũ Phồn thản nhiên tự đắc mà ngồi uống trà bên cửa sổ.
Bên ngoài mưa tầm tã, hơi ẩm trên người cô rất nặng nhưng quần áo không ướt, so với sự chật vật hai tháng trước, lúc này cô may mắn hơn nhiều.
Tống Lê cầm ô cho vào thùng nhựa trước cửa, tiến vào rót ly trà nóng để uống.
"Mình cũng khôn trông cậy cậu có thể nếm ra hương vị gì, người sắp kế thừa di sản chục tỷ, cũng sẽ không quản sự sống chết của cửa hàng này."
Trần Vũ Phồn cười nhạt hỏi cô: "Nói đi, đến làm gì."
"Đến lấy ô."
"Không phải cậu để ở cửa sao?"
"Ô ở cửa là của mình." Tống Lê nói: "Mình đến lấy ô hai tháng trước Hứa Từ để ở đó."
Đã qua tám chín mươi ngày, một chiếc ô che mưa 5-60 đồng có thể để cô nhớ thương đến bây giờ, Trần Vũ Phồn cũng không đoán được tâm tư của cô.
"Giải quyết Trương Mặc rồi, kế tiếp sẽ là ai?"
Tống Lê hỏi cô ấy: "Cậu hy vọng là ai?"
Người chán ghét cô nhiều nhưng người thực sự đắc tội cô không nhiều lắm, huống chi trước khi ra nước ngoài Tống Y đã thay cô giải quyết không ít, cá lọt lưới giống Trương Mặc chỉ là số ít.
"Mình làm sao biết được." Trần Vũ Phồn chỉ là chủ tiệm cô mời đến, cô ấy nói giỡn một nửa: "Mình cũng không thể hy vọng cậu kéo theo cả kiểm sát trưởng của cậu vào, mình đoán lúc ấy cậu vừa yêu vừa hận anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-thu-tinh-dem-qua/936419/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.