Chương trước
Chương sau
Dịch: Bánh
- ---------------------------
11.11.16
Hình như mình đã phải lòng một người rồi, là cậu bạn lớp kế bên.
Muốn vào lớp thì phải đi ngang qua lớp của cậu ấy, mà cậu ấy luôn ngồi ở ngay hàng cuối cùng trong lớp và có thể được nhìn thấy qua cửa sổ đầu tiên trên hành lang, lần nào đi ngang qua đó, mình đều không nhịn được mà nhìn trộm người kia một cái.
Cậu ấy đẹp trai thật, tính cách cũng tốt nữa, tiếc là mình lại không biết tên.
Hơn nữa hai đứa chỉ mới tiếp xúc có một lần, mình cũng đâu có gì để bắt chuyện với cậu ấy đâu.
Huống hồ gì mình và cậu ấy đều là con trai.
Một đứa con trai đi thích một đứa con trai khác, có vẻ kỳ quặc thật nhỉ?
- ----------
07.12.16
Hôm nay tớ đã biết tên của cậu rồi, Lý Thứ.
- ----------
08.12.16
Lý Thứ, sự yêu thích mà tớ dành cho cậu, là xuất phát từ việc muốn làm bạn với cậu hay là loại cảm mến tựa như cách mà các bạn nữ thích những bạn nam đây?
Chắc là vế trước nhỉ?
Cậu là tuýp người mà tớ hâm mộ nhất, chững chạc điềm đạm, có nghĩa khí, được mọi người xung quanh yêu mến.
Tớ muốn làm bạn của cậu.
Nhưng người giống như tớ thì có gì để được kết bạn với cậu chứ?
- ----------
13.01.17
Hôm nay tớ lại không nhịn được mà đi nhìn cậu, còn nhìn tận bốn lần cơ.
Vào tiết tự học buổi tối, bạn cùng bàn có hỏi tớ, có phải tớ đang thích ai trong lớp của cậu không. Tớ hỏi cô ấy sao lại nghĩ như thế, cô ấy nói tại tớ thể hiện điều đó ra quá rõ ràng, ngày nào cũng đến trước cửa sổ lớp các cậu nhìn lén trong suốt một thời gian dài.
Trông tớ giống như đang thầm thương trộm nhớ ai lắm sao?
Thế thì mai tớ sẽ không đi nhìn cậu nữa đâu.
Thật ra muốn lên lớp tớ thì phải đi cầu thang, không có tiện đường đi qua lớp cậu lắm đâu, cầu thang lên lớp tớ ở phía Tây, mà lớp cậu lại ở đầu phía Đông.
- ----------
14.01.17
Hôm nay tớ không đi cầu thang bên Tây nữa.
Nhưng tối qua tớ lại mơ thấy cảnh tớ được làm bạn của cậu.
Nếu có thể làm bạn bè của nhau thì tốt biết mấy.
- ----------
15.01.17
Tớ thất bại rồi.
Tất cả là do cô bạn ngồi cùng bàn, một hai đòi tớ phải đi mua nước cùng bánh mỳ cho cô ấy, mà quầy bán quà vặt lại bên khu phía Đông.
Thôi được rồi, thật ra cũng có thể đi từ cầu thang phía Tây, dù gì thì cũng gần cả.
Cơ mà dù có đi cầu thang bên phía Đông thì tớ cũng có thể không nhìn về phía cậu mà, chỉ có thể trách sao bản thân không đủ kiên định mà thôi.
- ----------
16.01.17
Hôm nay nhìn cậu hai lần.
- ----------
17.01.17
Hôm nay nhìn cậu bốn lần.
- ----------
17.01.17
Hôm nay nhìn cậu ba lần.
- ----------
19.01.17
Hôm nay không nhìn cậu.
Không phải là do tớ đã kiên định hơn đâu, mà là do hôm nay tớ không đi học.
Tớ bị cảm, không khỏe, sốt gần 40 độ, mọi thứ trong đầu tớ như đông cứng lại.
Thật là khó chịu.
Không có người chăm, tớ cũng không thể tự ra ngoài.
Trong nhà vẫn còn hai hộp thuốc hạ sốt, là mẹ tớ mua khi bà vẫn còn sống.
Nhưng mẹ đã mất được ba năm, thế nên chắc đống thuốc kia cũng hết hạn sử dụng rồi.
Thôi bỏ đi, còn nước còn tát vậy.
Trường học gọi điện tới tận nhà, nhưng tớ không bắt máy được, phòng tớ cách phòng khách hơi xa.
Khó chịu thật đấy, có thể là vì tâm lý chăng.
Trong nhà không còn ai ngoài tớ cả, ngày mai chắc phải lên trường nộp bổ sung giấy xin phép rồi, cơ mà biết tìm ai để kí tên đây.
- ----------
20.01.17
Tớ ngủ một giấc, cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, nhưng vẫn không hạ sốt, thế nên không đến trường được.
Một ngày không gặp được cậu mà hình như tớ cũng không nhớ cậu cho lắm.
Cứ mơ mơ màng màng, tựa như một con cá heo đang bơi trong biển mây.
Sao lại cứ phải là cá heo biển ư?
Vì lần đầu tiên tớ nhìn thấy cậu, cậu đã mặc một chiếc áo có in hình cá heo.
Nên chắc là cậu cũng thích cá heo lắm đúng không?
Không biết tại sao mà tớ lại có chút mất mát, chắc có lẽ là vì ở nhà không có ai để chăm sóc cho tớ cả.
- ----------
21.01.17
Trưa hôm nay, bạn ngồi cùng bàn đã đến thăm tớ, cô ấy mang cơm cùng bài tập của ngày hôm qua, còn nói là đã viết xong giấy xin phép giúp tớ rồi.
Tớ có hơi ngạc nhiên rồi hỏi cô ấy sao phải thế, cô ấy nói vì bọn tớ là bạn bè.
Đây là một cô gái rất dịu dàng.
Nhìn cô ấy, tớ lại nghĩ đến cậu, tuy thoạt nhìn thì cậu không có vẻ gì là dịu dàng, nhưng ai cũng khen cậu là một người rất chính trực, mà những người như thế thì ít nhất cũng sẽ luôn ôn hòa với bạn của mình nhỉ, nếu tớ có thể là bạn của cậu thì tuyệt quá, vì biết đâu cậu sẽ chủ động đến thăm tớ thì sao?
- ----------
22.01.17
Ngày thứ tư bị ốm, vẫn không hạ sốt.
Khó chịu quá, tớ không muốn xuống giường, chút cảm vặt mà cũng không chiến thắng nổi, tớ đúng là đồ bỏ đi.
Tớ ngủ gật và rồi mơ thấy cậu, mơ thấy cảnh cậu chơi bóng rổ cùng với người khác.
Lúc tỉnh dậy, tớ chợt nghĩ, chắc là tớ không thể làm bạn với cậu được rồi, mấy loại bệnh kiểu này, nếu là cậu thì chắc hôm trước bị hôm sau đã khỏi hẳn luôn rồi ha?
Mà nếu không khỏe ngay thì chắc chắn cậu cũng sẽ không nằm suốt trên giường rồi không muốn động đậy như tớ đâu.
Vì tớ vẫn còn nhớ rõ cảnh lần trước cậu đánh nhau với một người khác, rõ là tay đã sắp gãy đến nơi rồi nhưng trông cậu vẫn rất bình thường, tớ có cảm giác dù ông trời có sập xuống, cậu vẫn sẽ luôn bình tĩnh như thế.
Tớ nghĩ là tớ lại nhớ cậu rồi, một chút xíu thôi.
- ----------
23.01.17.01.2
Hạ sốt, đi học lại.
Tớ đi cầu thang phía Tây, thế mà lại tình cờ gặp được cậu.
Chắc là do tớ nhìn cậu chằm chằm, thế nên cậu mới cười với tớ.
Vui quá đi.
- ----------
24.01.17
Hôm nay nhìn cậu ba lần.
- ----------
25.01.17
Hôm nay nhìn cậu hai lần.
- ----------
26.01.17
Hôm nay nhìn cậu năm lần.
- ----------
27.01.17
Đổi tiết, tiết thể dục được chuyển qua thành tiết cuối cùng trong buổi sáng, thế nên hôm nay tớ chỉ được nhìn cậu đúng một lần.
Ngày mai là được nghỉ rồi, lớp 11 mỗi tháng mới được cho hai ngày cuối tuần để nghỉ, mệt thật đấy.
Bạn cùng bàn của tớ có vẻ rất vui, mọi người ai cũng vui, vì đã sắp đến ngày nghỉ rồi.
Chỉ có tớ là không thấy thế, vì hai ngày tới tớ sẽ không được nhìn thấy cậu nữa.
Mong rằng tuần sau sẽ gặp lại cậu chỗ cầu thang.
- ----------
30.01.17
Hôm nay phải đi cầu thang phía Đông hay phía Tây đây, bối rối quá đi.
Nếu đi bên phía Tây thì sẽ có cơ hội được mặt đối mặt với cậu, nhưng nếu cậu không xuống lầu cùng một lúc thì phải đi bên phía Đông mới có thể nhìn thấy cậu được.
Thôi bỏ đi, cứ đi phía Đông đi.
Hôm nay tớ lại nhìn cậu bốn lần đó.
- ----------
31.01.17
Hôm nay nhìn cậu hai lần.
- ----------
01.02.17
Vô tình nghe bọn họ nhắc đến cậu.
Bọn họ khen cậu đẹp trai, dáng cao, chân dài, vai rộng, một đấm có thể đấm bay 10 đứa như tớ.
Hình như bọn họ có chút sợ cậu, nhưng vẫn không nhịn được mà chú ý đến cậu.
À mà lúc trước cũng nhờ bọn họ mà tớ mới biết được tên của cậu đấy.
Hóa ra những người thầm chú ý đến cậu không chỉ có mỗi một mình tớ, mà tớ chỉ là một cá thể mờ nhạt nhất trong số họ mà thôi.
Cơ mà thế thì tớ không còn gì phải sợ nữa rồi, nếu tớ trốn trong đám người nọ rồi trộm nhìn cậu, chắc là sẽ không bị ai phát hiện ra đâu, dù gì thì ai cũng chỉ biết nhìn về mỗi cậu thôi, làm gì còn có ai để ý đến tớ nữa chứ?
Từ giờ về sau tớ sẽ không đếm lại số lần nhìn cậu nữa.
- ----------
09.02.17
Tớ thấy cậu cho mèo ăn sau căn tin, có vẻ cậu rất thích mấy con vật nhỏ như thế.
Giống hệt như trong tưởng tượng của tớ vậy, cậu là một người rất tốt bụng, không có chút gì gọi là hung dữ cả.
Nhưng hình như mọi người đều sợ cậu thì phải.
Con mèo cũng sợ.
Dù cậu đặt một miếng đùi gà trên mặt đất, nó vẫn cứ bỏ chạy ngay khi nhìn thấy cậu.
Trông cậu có vẻ thất vọng.
- ----------
11.02.17
Hôm nay tớ tình cờ gặp con mèo bị cậu dọa chạy ở căn tin hôm bữa.
Tớ cho nó ăn bánh bao, thế là nó dùng cái đuôi quấn quanh chân tớ, còn kêu meo meo nữa.
Lạ thật đấy.
Sao nó lại thích tớ vậy nhỉ.
Còn cậu tốt đến thế, mà nó lại sợ chứ.
- ----------
20.02.17
Tớ và con mèo đã kết thân.
Tớ không cần phải đi tìm nó, chỉ cần tớ ra sau căn tin rồi huýt sáo một cái, nó sẽ chạy đến ngay.
Tớ biết cậu vẫn luôn cố gắng tiếp cận nó nhưng vẫn không được. Tớ cũng đã cố gắng giảng giải cho nó hiểu, nói cho nó biết những điểm tốt của cậu, chỉ mong cậu có thể thành công thật sớm.
Tớ đặt tên cho nó là Thanh Điểu.
Dù nó là một con mèo lông cam, không liên quan tới "Xanh" cùng "Chim" dù chỉ là một chút, tớ vẫn muốn gọi nó là Thanh Điểu.
Hy vọng nó sẽ giúp thu hẹp khoảng cách giữa cậu và tớ.
- ----------
01.04.17
Hôm nay tớ đã nói chuyện với cậu.
Cậu hỏi tại sao tớ lại đặt tên cho một con mèo cam là Thanh Điểu, tớ bảo đó là để cầu một mối duyên, sau đó cậu đã cười hỏi tớ rằng, thật sự có thể cầu được sao?
Thì tớ cầu được ước thấy rồi đó thôi?
Hôm nay cậu đã nói với tớ được hai câu rồi đấy, tớ vui lắm.
- ----------
11.07.17
Sắp phải nghỉ hè rồi, kì nghỉ hè dài hơn kì nghỉ đông một tháng.
Tuy rằng giữa kì nghỉ vẫn có lớp học bù, nhưng tớ sẽ không được gặp cậu trong một khoảng thời gian dài.
Không vui.
- ----------
23.07.17
Nhìn thấy cậu rồi, vui quá
Gần hai tuần không gặp, hình như cậu lại cao lên rồi.
Bạn cùng bàn của tớ cũng đã thay đổi, cô ấy đã trở nên xinh đẹp hơn.
Chỉ có tớ là vẫn thế, vẫn vừa lùn lại vừa xấu.
Thanh Điểu cũng mất tăm, chán thật, mối duyên giữa tớ với cậu đã không còn.
- ----------
01.09.17
Cô bạn cùng bàn của tớ nhận được rất nhiều bức thư tình.
À mà, cô ấy đã không còn là bạn cùng bàn của tớ nữa rồi, chỉ là tớ vẫn còn quen miệng gọi cô ấy như thế thôi.
Cô ấy là một cô gái tốt, dịu dàng lại xinh đẹp, là hình mẫu lý tưởng của rất nhiều bạn nam. Trước kia, cô ấy không biết trang điểm, thế nhưng sau một mùa hè, cô ấy như nhận ra điều gì đó, vén tóc mái lên, trông vô cùng xinh xắn.
Tớ có chút hâm mộ cô ấy.
Tất nhiên là tớ lại càng hâm mộ những người theo đuổi cô ấy hơn, vì họ có đủ can đảm để tỏ tình với người mà mình thích, mà người bọn họ thích lại còn là một cô gái tốt đến như vậy.
Cậu cũng sẽ thích cô ấy sao?
Nếu cậu chịu chú ý đến người này, chắc là cũng sẽ thích thôi.
Vậy thì cậu sẽ tỏ tình trực tiếp, hay là sẽ gửi thư tình đây?
Nhắc mới nhớ, cậu cũng rất đẹp trai mà, lại dễ mến như thế, chắc chắn cũng sẽ nhận được rất nhiều lời tỏ tình đúng không?
Cậu sẽ giống như cô ấy sao, dịu dàng đem những phong thư kia đi cất thận cẩn thận sao?
Nếu như, tớ chỉ nói là nếu như thôi nhé, tớ đứng ngay trước mặt cậu rồi bày tỏ tình cảm của mình, cậu sẽ làm gì đây?
Sẽ đẩy tớ ra trong sự ghê tởm, hay là sẽ đánh tớ một trận?
Nhưng tóm lại chắc là sắc mặt cậu sẽ không tốt lắm, dù gì thì ai có thể chấp nhận được chuyện mình được một người đồng tính thích chứ?
Thật ra thì, nếu được, tớ chỉ muốn làm bạn của cậu mà thôi.
Làm bạn bè thôi cũng được rồi.
- ----------
03.09.17
Bỗng nhiên tớ lại muốn viết một bức thư tình cho cậu.
Không vì lý do nào cả, chỉ là tự dưng tớ cảm thấy, nếu cứ chôn giấu tình cảm ở trong lòng thì áp lực quá.
Dù sao thì cậu cũng được rất nhiều người mến mộ, có thêm một bức thư chắc cũng chả ảnh hưởng gì đến cậu đâu đúng không? Lớp cậu với lớp tớ cũng chưa giao lưu với nhau bao giờ, chỉ cần tớ không viết tên, cậu cũng sẽ không biết đó là chữ của tớ.
Chỉ cần không viết tên, thì tớ có là nam hay nữ, cũng đâu ảnh hưởng gì đến cậu đâu?
- ----------
04.09.17
Tớ cho rằng mình sẽ phun châu nhả ngọc, thơ văn lai láng như suối nguồn, ai ngờ rằng vừa ngay phần mở màn đã lâm vào bế tắc.
Viết "Lý Thứ yêu dấu" thì có hơi buồn nôn, còn nếu viết "Gửi bạn học Lý Thứ thân mến" thì lại thật xa lạ.
......
Phiền thật đấy, không viết ra nổi.
- ----------
06.09.17
Ba ngày, tớ đã tốn mất 50 tờ giấy viết thư, mà mỗi tờ chỉ có đúng duy nhất một dòng
Có lẽ tớ nên tiết kiệm một chút, xé bỏ mấy chỗ viết sai rồi tiếp tục viết xuống ở phía dưới.
Nhưng tớ xé xấu quá, ngay cả chuyện cỏn con như thế mà cũng không làm được, tớ đúng là đồ bỏ đi mà.
Thôi thì cứ vo tròn lại rồi vứt đi. . Truyện mới cập nhật
Tớ không muốn viết thư nháp, thư tình thì phải viết một lần cho xong, sao lại có thể viết nháp chứ?
- ----------
21.09.17
「Gửi bạn học Lý Thứ:
Chào cậu! Tớ là Hứa Tiêu của lớp số 3, không biết cậu có nhớ đến tớ không nữa, chúng ta đã từng cùng nhau cho mèo ăn ở sau căn tin của trường học đó.
Trước đây tớ vẫn luôn muốn bắt chuyện với cậu, nhưng lại ngại không dám mở lời, thật ra chúng ta đã gặp được nhau từ rất lâu rồi, là vào học kì 1 năm lớp 11, cám ơn cậu đã bảo vệ cho tớ lúc tớ bị bắt nạt.」
- ----------
22.09.17
Xem lại phần mình viết ngày hôm qua, cảm thấy không ưng ý lắm.
Đã nói là sẽ không tiết lộ ra mình là ai, kết quả vừa mới vào phần mở đầu đã nói huỵch toẹt ra cả rồi, mà còn viết như thể đây là thư cảm ơn nữa chứ.
Nhưng tớ lại không muốn sửa.
- ----------
23.09.17
Sửa lại rồi.
Hôm trước chữ viết cẩu thả quá, thế nên tớ đổi qua một tờ giấy khác, chép lại cho ngay ngắn.
Suy đi nghĩ lại, thôi thì cứ tạm xem cậu như là một người bạn qua thư đi, dù gì tớ cũng chưa gửi vội, sau này nhớ đến cái gì thì tớ sẽ viết cho cậu cái nấy.
Biết đâu được, vào một ngày nào đó, tớ có thể lấy hết can đảm mà viết xuống ba chữ "Tớ thích cậu" thì sao?
Dù gì thì tớ cũng đã ghi tên mình vào rồi, thôi thì cứ chờ đến lúc thi đại học xong rồi gửi cho cậu cũng được.
Tớ tự biết là cậu sẽ không chấp nhận tớ đâu, nhưng đến lúc đó rồi thì dù cậu có muốn tìm tớ, thì chúng ta cũng sẽ có khả năng không gặp lại nhau được nữa, tớ sẽ được giải thoát, mà cũng sẽ không khiến cậu phải chịu áp lực quá lớn về mặt tâm lý, thế cũng ổn.
- ----------
04.11.17
「Không biết cậu có còn nhớ Thanh Điểu hay không, con mèo cam sau căn tin ấy.
Nó đã trở lại, hình như còn bị một con mèo đểu cáng nào đó lừa tình thì phải, gầy mất một khúc, lông cũng xơ xác.
Cậu đã từng nói nó không thích cậu, điều đó khiến cậu rất buồn.
Thật ra thì nó không sợ cậu tới mức đó đâu, hôm nay Thanh Điểu đã nói với tớ rằng, lâu rồi không được gặp cậu, nó nhớ cậu lắm.
Hình như nó thích cậu thì phải. 」
Mà tớ thích cậu còn nhiều hơn thế nữa.
- ----------
08.11.17
「Hình như Thanh Điểu bị thương, trên đùi nó có quấn băng vải.
Cậu băng bó cho nó đó hả?」
- ----------
11.11.17
Không muốn viết thư tình cho cậu nữa.
Hôm nay tớ nhìn thấy cậu đứng ở cửa lớp, đưa thư cho bạn cùng bàn của tớ, mọi người xung quanh đều huyên náo hết cả lên.
Cậu sẽ thích cô ấy, tớ cũng không thấy bất ngờ lắm đâu, tớ cũng đã từng nghĩ đến chuyện đó rất nhiều lần rồi, nếu có một ngày mà cậu có người yêu, thì người ở bên cậu cũng chỉ có thể là cô ấy mà thôi. Hai người trai tài gái sắc, đứng chung một chỗ thôi cũng đã vô cùng xứng đôi rồi.
Nhưng tớ lại không mong chờ ngày đó.
Tớ không muốn nhìn thấy cảnh đó.
Không muốn nhìn thấy cậu ở bên một cô gái nào.
Nếu cậu cũng thích con trai thì tốt nhỉ.
Hoặc là, nếu tớ là con gái thì tốt nhỉ.
Dù tớ có không xinh đẹp, thì ít nhất tớ cũng có đủ tự tin để thích cậu một cách công khai.
Cậu sẽ viết gì trong thư tình gửi cho cô ấy vậy?
Còn cô ấy sẽ đồng ý thành đôi với cậu sao?
[Note: khúc này là công gửi thư giúp bạn nha, phần nhật ký của công có đề cập rồi á!]
- ----------
12.11.17
Chắc là hai cậu đã ở bên nhau rồi.
Hình như cô ấy vẫn luôn đi chung với hội của cậu.
- ----------
07.12.17
「Đoán xem hôm nay là ngày gì nào?
Hôm nay là tròn một năm tớ biết được tên của cậu, mừng ngày kỷ niệm, Lý Thứ! 」
Mừng ngày kỷ niệm, Hứa Tiêu.
- ----------
03.12.17
Hôm nay lại bị bắt nạt.
Không biết sao mấy người này đã lên lớp 12 rồi mà vẫn rảnh rỗi như vậy, mùi cây lau nhà trong WC thật là khó chịu.
Bọn họ chế nhạo tớ là một thằng gay ẻo lả.
Họ vẫn luôn như thế, đây không phải là lần đầu tiên trong suốt ba năm qua, mà cũng không phải là lần đầu tiên trong năm nay.
Nhưng hôm nay tớ đã khác, tớ đánh cho bọn họ một trận, để chứng minh rằng mình không ẻo lả.
Thế nhưng tớ đúng thật là một thằng gay.
Nếu không thì tớ cũng sẽ không mơ mộng hão huyền muốn trở thành một cô gái, cũng sẽ không đi thích cậu.
Haiz, lúc nào cũng phải gặp mấy người như này, không thể trách là do tớ xui được, có trách thì chỉ biết trách sao thành tích của tớ không tốt mà thôi, nếu năm đó tớ thi đậu trường Số 1 thì tốt rồi, như thế thì sẽ không phải chạm mặt với mấy kẻ bắt nạt đó.
Mà nếu năm đó có thể thi đậu trường Số 1, tớ cũng sẽ không gặp rồi đem lòng thích cậu.
- ----------
04.12.17
Bị kỷ luật.
Tớ bị phê bình trước toàn trường, mất mặt thật. Không biết cậu sẽ có cảm nhận gì khi nghe được tên của tớ đây.
Chắc là sẽ chẳng có cảm giác gì đâu nhỉ? Có rất nhiều học sinh bị nêu tên phê bình vào mỗi thứ hai hằng tuần, ngoại trừ tên của cậu, tớ không nhớ nổi tên ai, vì ai lại hơi đâu để ý một người không liên quan tới mình làm gì.
Mà đối với cậu, tớ cũng chỉ là một người không liên quan mà thôi.
- ----------
21.12.17
「Có lẽ cậu sẽ thắc mắc tại sao tớ lại muốn gửi cậu lá thư này.
Thật ra thì tớ có một chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu, nhưng giờ vẫn còn quá sớm, tớ sợ mình sẽ làm cậu sợ, thế nên tớ vẫn sẽ không nói ra ngay đâu.
À, xém chút nữa là quên mất, cậu và Thiều Hoa rất xứng đôi đó, chúc hai cậu hạnh phúc đến đầu bạc răng long. 」
- ----------
22.12.17
Không ưng ý với những gì mình viết hôm qua, thế nên lại phải tốn thêm một tờ mới.
Tớ chép lại những gì mình đã viết, nhưng trừ câu cuối cùng ra, lỡ như – tớ chỉ nói là lỡ như thôi nhé, chứ không phải là muốn nguyền rủa gì chuyện của hai cậu đâu – lỡ như sau khi thi đại học xong thì hai cậu đường ai nấy đi, không còn giữ liên lạc nữa thì sao?
Nếu viết như thế thì cậu sẽ buồn khi đọc được mất, tớ xin lỗi, về sau tớ sẽ viết cẩn thận hơn.
- ----------
31.12.17
Sắp đến Tết rồi, chúc mừng năm mới, ngày mai là ngày nghỉ, cậu sẽ đưa cô ấy về nhà sao?
- ----------
03.01.18
Không ngờ vừa mới đầu năm đã có chuyện lớn rồi.
Hóa ra tớ không phải là bạn nam duy nhất thích cậu.
Người kia cũng giống hệt như tớ vậy, không hề đem lại chút cảm giác tồn tại nào, cũng từng được cậu giúp đỡ, thậm chí còn là bạn cùng lớp của tớ, không cao to cũng chả vạm vỡ.
Nhưng hai đứa tớ cũng không phải là giống nhau hoàn toàn.
Vì cậu ấy can đảm hơn tớ, mà cũng ưa nhìn hơn tớ một chút.
Cậu từ chối rồi.
Đó là những gì nằm trong dự kiến của tớ.
Tiếc thay, thân là một kẻ khác loài, có can đảm tới mấy cũng vô dụng, kết quả vẫn là đau chồng thêm đau.
Bọn họ đều chế nhạo cậu, nói cậu không chỉ thu hút ong bướm vây quanh mà còn kéo theo cả ruồi nhặng, rồi lại quay qua giễu cợt người kia, nói cậu ấy đúng là một thằng gay.
Cậu đứng giữa đám đông, cau mày nói bọn họ đừng dùng những từ ngữ thiếu tế nhị như thế nữa.
Tớ chỉ cảm thấy ai cũng thật đáng thương.
Thương thay cho cậu vì bị đồng tính luyến ái ghê tởm chọn làm mục tiêu, mà không những chỉ có một người thôi đâu, thương thay cho cậu bạn kia, dù là một người có can đảm thì cũng đâu thể thay đổi được sự thật rằng mình chỉ là một kẻ lạc loài, là một kẻ đồng tính vốn sẽ không bao giờ có được một cái kết có hậu.
Mà cũng thương thay cho chính bản thân tớ nữa.
Lúc đó, tớ cảm giác như cậu đang nhìn tớ thật chăm chú thì phải.
- ----------
04.01.18
Tú Y bị bắt nạt.
Bọn họ ném ba lô của cậu ấy vào thùng rác, còn đốt luôn cả sách
Chính mắt tớ nhìn thấy bọn họ đá cậu ấy xuống từ trên bậc thang cao nhất, Tú Y lăn xuống, đập người vào tường. Mà lúc cậu ấy lăn xuống như thế, bọn họ ai cũng cười nhạo nhục mạ cậu ấy, nói rác rưởi thì nên cút đi, tớ đứng ở ngoài hành lang nhìn, không dám tiến lên giúp đỡ người kia.
Cái trán của Tú Y nổi một cục sưng tấy, cậu ấy chỉ biết ngồi bên bậc thềm mà khóc.
Tiếng cười xen lẫn với những lời chửi bới, tớ không dám qua đó an ủi người kia.
Ít ra thì cậu ấy không bị chảy máu, không chảy máu thì tức là vẫn không sao.
Hơn nữa tớ cũng không biết mình nên nói gì để an ủi Tú Y nữa.
Tớ như thấy được tương lai của chính mình từ cậu ấy, tớ không dám nhìn nữa, vội đi về lớp, ngồi vào chỗ ngồi của mình, cẩn thận giấu bức thư mà tớ viết cho cậu vào trong cặp sách, mong là trước khi tốt nghiệp cấp ba, ngoại trừ tớ ra sẽ không có ai biết được sự tồn tại của nó.
Mong rằng sẽ không ai biết tớ thích cậu.
- ----------
05.01.18
Tối hôm qua tớ mơ thấy ác mộng, mơ thấy người bị đẩy xuống cầu thang chính là tớ.
Tú Y vẫn bị bọn họ bắt nạt như thế.
Cậu biết được, thế là đánh nhau với bọn họ một trận.
Bọn họ mới chính là bạn của cậu, mà Tú Y chỉ là một người đồng tính thích cậu mà thôi, vậy mà cậu lại vì một tên gay mà trở mặt thành thù với bạn của mình.
Hóa ra thiên tính của cậu là bảo vệ cho kẻ yếu, dù kẻ yếu đó có là một người đồng tính ghê tởm.
Bỗng nhiên tớ lại muốn làm Tú Y.
Nếu có thể có được sự quan tâm của cậu, dù có bị đập đầu đổ máu, tớ cũng thấy hết thảy đều đáng giá.
Cơ mà nếu cậu cũng thích nam, thì cậu sẽ thích Tú Y sao?
Cậu ấy là một người can đảm lại còn rất ưu tú, chắc là cậu cũng sẽ phải lòng cậu ấy thôi.
- ----------
01.06.18
Tớ không ngờ rằng chuyện này vẫn sẽ được truyền đi xa như thế, giờ cả trường đều biết chuyện Tú Y là gay.
Chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm khoa, thậm chí cả hiệu trưởng cũng gọi cậu ấy lên nói chuyện, các bạn học đều tránh né Tú Y, có người còn nhổ cả nước bọt, ngay cả bạn cùng bàn cũng không muốn ngồi chung bàn với cậu ấy nữa.
Trông Tú Y có vẻ không ổn lắm, trên má cậu ấy có một vệt đỏ, dưới mắt còn tụ máu bầm, cậu ấy bị ba mẹ đánh sao?
Đột nhiên tớ lại hết muốn trở thành Tú Y rồi.
Có ba loại tội bất hiếu, trong đó không con nối dõi là tội nặng nhất, nếu ba mẹ tớ còn sống trên đời mà biết được chuyện con trai của họ là đồng tính, nhất định sẽ rất thất vọng về tớ cho mà xem.
- ----------
07.01.18
Hôm nay cậu cũng bị gọi lên văn phòng nói chuyện.
Tại sao chứ? Rõ ràng cậu mới là người bị hại mà.
Dù cậu có đánh nhau vì Tú Y, bọn họ cũng đâu thể nào trách tội cậu được.
Dù gì thì người tỏ chủ động cũng là Tú Y, đồng tính luyến ái ghê tởm cũng là Tú Y, cậu đâu ép cậu ta phải thích cậu đâu, mà cậu cũng đâu thể ngờ được chuyện cậu ta sẽ tỏ tình ngay giữa đám đông để ngăn chặn chuyện đó xảy ra chứ!
Tớ xin lỗi, tớ sẽ không thích cậu nữa.
- ----------
08.01.18
Tú Y không phải là đồng tính luyến ái ghê tởm, đồng tính luyến ái ghê tởm chính là tớ.
Cậu ấy là một bạn nam dũng cảm, còn tớ chỉ là một thằng nhát chết.
- ----------
09.01.18
Hôm nay Thanh Điểu có nói với tớ rằng, nó thích những ai đối xử tốt với nó.
Tớ thì thích những ai yêu động vật, cậu thì sao?
- ----------
10.01.18
「Thanh Điểu nói cho tớ biết, nó vì một bạn nam nọ mà đem lòng đi yêu cá heo.
Thanh Điểu đã từng muốn đi ngao du khắp chốn, đặc biệt là đến nơi biển xa để gặp được bạn cá heo, nhưng vì ngoài khuôn viên trường có quá nhiều chó hoang, nó không đi được.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba rồi, tớ cũng muốn đi thăm thú thật nhiều nơi, nhất là đến biển để gặp một con cá heo nọ. 」
- ----------
15.01.18
Tú Y bị đuổi học.
Còn cậu thì bị kỷ luật.
Rõ ràng là phải vi phạm nội quy ở mức độ nghiêm trọng tới lần thứ ba mới phải bị "khuyến khích thôi học", nhưng Tú Y chỉ mới nói một câu "Tớ yêu cậu" với cậu thôi đã bị đuổi rồi, hóa ra yêu sớm là tội nghiêm trọng, và đồng tính luyến ái có thể được tính bằng hai tội nặng khác.
Chuyện xảy ra đột ngột tới mức tớ còn chưa kịp nói câu chào tạm biệt với cậu ấy.
Nếu tớ có được một nửa sự can đảm của cậu ấy cùng một nửa sự nghĩa khí của cậu thôi để đi nói với Tú Y rằng cậu ấy không phải là kẻ khác loài duy nhất, liệu điều đó có làm cậu ấy cảm thấy được an ủi phần nào không?
- ----------
01.03.18
「Mùa xuân tới rồi, hoa xuân đua nhau khoe sắc. Thanh Điểu tặng cho tớ 5 bông hoa, không biết là nó đã tặng hoa cho cậu chưa vậy?
Nếu không thì tớ sẽ thay mặt nó tặng cậu hai bông hoa nhé, mong là cậu sẽ nhận. 」
Dạo gần đây con số "520" đang rất nổi, có rất nhiều người làm theo xu hướng này, mà tớ cũng là một kẻ thích những thứ trending như thế. Không biết lúc nhận được thì cậu sẽ cảm thấy tớ là một kẻ khờ khạo hay không nữa.
Thế nhưng chắc là cậu sẽ không xem kỹ những gì mà tớ đã viết đâu đúng không?
Tớ mong cậu sẽ vì cảm thấy tớ thật khờ mà xem thư tớ viết thật kỹ.
Lại không quá mong cậu sẽ xem hết thư của tớ, vì sợ cậu sẽ cảm thấy tớ là một đứa khờ.
- ----------
04.02.18
Sắp phải thi đại học rồi.
Tin xấu là tớ ngày càng có ít cơ hội đi gặp cậu hơn, còn tin tốt là mỗi khi đi ngang qua lớp cậu, tớ sẽ có thể nhìn thấy cậu ngay.
- ----------
04.04.18
Được nghỉ.
Các bạn khác đều đã đi bái kiến Văn Khúc Tinh, cầu cho một kỳ thi thuận lợi, chỉ có tớ là lên núi lễ Phật và thắp ba nén hương.
Tớ đã xin ba điều, thứ nhất là mong việc ôn tập của cậu sẽ luôn suôn sẻ, thi đại học được điểm cao. Thứ hai, mong cuộc đời của cậu sẽ luôn bình an trôi chảy, có thể ở bên người cậu thích cho đến mãi về sau. Thứ ba, tớ mong rằng phải chi tớ đừng là một kẻ đồng tính luyến ái.
- ----------
06.04.18
「Thanh Điểu bị cảm, hắt xì liên tục cứ như một cái máy đóng cọc vậy.
Dạo gần đây thời tiết thay đổi thất thường, cậu phải mặc đồng phục cho ấm nhé. 」
- ----------
05.06.18
「Sắp tốt nghiệp rồi.
Dạo gần đây Thanh Điểu dính tớ lắm, hình như nó biết là tớ sắp phải xa nó rồi.
Chỉ mong nó gặp được ai đó tốt hơn rồi quên chúng ta đi, dù gì thì cảm giác lúc biết mình sẽ không thể gặp lại ai đó nữa thật sự rất khổ sở. 」
- ----------
06.06.18
Thi đại học tốt nhé.
- ----------
01.09.18
Lại gặp nhau rồi.
Không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy, trúng tuyển chung một trường đại học.
May là tớ đã không đủ can đảm mà viết xong bức thư tình kia rồi gửi cho cậu, nếu không thì giờ tớ sẽ xấu hổ chết mất.
Trường được xây ở vùng núi, từ cổng trường đến ký túc xá phải đi ngang qua một đoạn sườn núi rất cao, tớ xách vali cùng một bao tải lớn, đi lại có hơi khó khăn một chút, thế là cậu đã tới giúp tớ một tay.
Hình như cậu không nhớ ra tớ, nhưng đó cũng là chuyện bình thường cả thôi, lần cuối chúng ta gặp nhau đã là một năm về trước rồi, ai lại đi nhớ rõ một người chỉ mới nói với mình được hai câu chứ?
Lúc tớ nói tiếng cảm ơn bạn học, cậu đã cười rồi hỏi: Sao cậu cũng biết tớ là tân sinh viên vậy? Tớ đã giúp bảy tám người rồi, ai cũng gọi tớ là đàn anh, chỉ có mỗi mình cậu gọi tớ là bạn học thôi đấy, trông tớ già dặn như vậy mà cậu cũng biết được à.
Tớ cũng chỉ biết cười trừ, mấy câu kiểu như "Thật ra thì tớ biết cậu lâu rồi", tớ không nói nên lời nổi.
Cơ mà cậu không già dặn lắm đâu, chỉ là quá trưởng thành mà thôi.
Bọn họ ai cũng gọi cậu là đàn anh, là vì họ cho rằng, ngoại trừ những sinh viên được cử đến để tiếp đón tân sinh viên ra, thì sẽ không có ai tự nguyện đi xách vali giúp người khác như cậu cả.
- ----------
02.09.18
Những tưởng rằng tớ sẽ không thích, không dõi theo cậu nữa, nhưng tớ không làm được.
Thanh Điểu đã se tơ kết duyên cho chúng ta, nhưng sợi tơ này lại mỏng manh quá, chúng ta không học chung ngành, thậm chí còn không ở chung trong một khu ký túc xá, ngay cả căn tin cũng cách xa nhau, rất xa, làm gì có cơ hội chạm mặt nhau chứ.
Dù sao thì tớ với cậu vốn đã không duyên không phận rồi, cậu không thích con trai, mà lại càng không thích tớ.
Mà loại "dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng" lại là kiểu duyên phận khiến người ta khổ sở nhất.
[Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng: Ngó sen dù gãy đôi nhưng dây tơ của nó vẫn còn dính vào nhau, mối quan hệ tưởng chừng đã cắt đứt nhưng vẫn còn vương vấn khôn nguôi]
- ----------
05.09.18
Học quân sự còn chưa được mấy ngày thì tớ đã bị say nắng rồi ngất xỉu, mất mặt thật.
Nhưng cậu là người đã đưa tớ đến phòng y tế, thôi thì cứ coi như trong cái rủi còn có cái may đi, không ngờ lại được gặp cậu nhanh đến như vậy.
Khóa quân sự còn tới tận ba tuần rưỡi, tớ mong mình có thể té xỉu thêm vài lần để cậu có thể đưa tớ đi thêm vài lần nữa. Nhưng như thế thì có lố quá không nhỉ, liệu cậu có coi thường tớ không?
Thôi bỏ đi.
- ----------
10.09.18
Trời nắng chói chang, có đội mũ cũng chả được tích sự gì, ai cũng đen thui, bao gồm cả cậu.
Giờ nghỉ giải lao của chúng ta không giống nhau, ngày nào tớ cũng lặng lẽ qua đó nhìn cậu vài lần, hình như mặt cậu bị cháy nắng rồi, thế nên tớ đã để lại cho cậu một chai kem chống nắng, tớ cột nó vào chai nước của cậu rồi, mong là cậu sẽ dùng.
- ----------
14.09.18
Hôm nay là lễ duyệt binh.
Vì đau bụng nên tớ đã xin nghỉ, ngồi trên khán đài tìm kiếm bóng dáng của cậu giữa biển người mênh mông.
Trường đại học có nhiều sinh viên thật đấy.
Mới chỉ riêng một khóa thôi mà đã có tới hai ba ngàn người rồi.
Cậu ở đại đội 12, tớ ở đại đội 33, khu của chúng ta cách xa nhau tận một cái sân thể dục, sao cậu lại có thể tình cờ xuất hiện ngay lúc tớ bị say nắng rồi đưa tới đến phòng y tế vậy?
Hình như duyên phận giữa chúng ta cũng không mỏng manh như những gì tớ tưởng tượng.
- ----------
20.09.18
Bạn cùng phòng hỏi sao tớ lại dùng kem chống nắng, tớ nói thì tất nhiên là để chống nắng rồi.
Cậu ấy chọc tớ con trai mà sợ nắng cái gì, nghĩ kĩ lại thì cũng đúng thật, con trai ít ai để ý đến mấy chuyện này, mà tớ lại là một ngoại lệ.
Chai kem chống nắng mà tớ đưa hôm bữa chắc cậu cũng không dùng đâu ha? Cậu sẽ vứt nó đi sao, hay là tặng nó lại cho những bạn nữ cần dùng đến?
Tớ không thấy Thiều Hoa ở bên cạnh cậu nữa, cô ấy không thi chung vào một trường với cậu à, hay là cả hai đã chia tay rồi vậy?
Cậu còn giữ liên lạc với cô ấy không?
- ----------
01.10.18
Nghỉ.
Về nhà một chuyến, tìm lại bức thư tình mà tớ đã từng viết cho cậu.
- ----------
08.11.18
Cậu đúng là một người bận rộn.
Không chỉ tham gia hội học sinh mà còn tham gia tận hai câu lạc bộ khác, giờ thì ai cũng quen mặt cậu rồi.
Lịch học của cậu vốn đã không nhàn nhã gì, nhưng sau những lúc học tập và làm việc trong hội học sinh, chỉ cần có người cần đến sự trợ giúp của cậu, cậu sẽ giúp rất nhiệt tình, ai ai cũng khen ngợi rằng cậu thật sự quá tuyệt vời.
Không giống như tớ, một kẻ không giỏi giao tiếp, mà cũng sợ hãi chuyện phải giao tiếp với người khác, không khác gì một con sâu nấp trong bóng tối chờ ngày chết.
Cậu thật sự quá nổi bật, quá chói lóa, còn tớ lại thật sự không thể không chú ý đến cậu.
Nếu đã như vậy, hãy để tớ tiếp tục được thích cậu nhé.
- ----------
12.11.18
Để có thể có nhiều cơ hội được tiếp xúc với cậu hơn, tớ đã tham gia câu lạc bộ nhiếp ảnh, đi đây đi đó trong trường để chụp ảnh phong cảnh dạo, tất nhiên phần lớn là để tìm cách "tình cờ" gặp được cậu.
Cậu chính là cảnh đẹp nhất trong mắt tớ.
- ----------
07.12.18
「Hôm nay là ngày kỷ niệm hai năm tớ biết đến tên cậu, mừng ngày kỷ niệm, Lý Thứ! 」
Mừng ngày kỷ niệm, Hứa Tiêu.
- ----------
05.03.19
Tình cờ gặp được một đàn anh có quen biết với cậu, biết được rất nhiều chuyện về cậu qua những gì mà anh ấy kể.
Biết được chuyện cậu đang độc thân, nhưng đã có người trong lòng.
Còn biết được cậu có dự định theo nghề giáo, đến một nơi vùng sâu vùng xa để giảng dạy, cống hiến sức mình.
Theo như những gì cậu muốn.
Năm nào trường học cũng sẽ lên danh sách những sinh viên muốn đi dạy tình nguyện, sinh viên không thuộc ngành sư phạm cũng có thể tham gia, thế là tớ quyết định đi cùng cậu.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tớ ghen tỵ với người được cậu thích lắm đấy.
Thật muốn trở thành người mà cậu thích.
- ----------
01.06.19
「Mới biết được hôm nay là sinh nhật của cậu.
Ngày quốc tế thiếu nhi, là một ngày đẹp để sinh ra. Chúc cho thể xác và cả tinh thần của cậu sẽ mãi tươi trẻ, mừng sinh nhật cậu, Lý Thứ. 」
- ----------
06.06.19
Sinh nhật vui vẻ, Hứa Tiêu.
- ----------
07.06.19
「Tớ không thể kìm được tình yêu và sự quan tâm mà mình dành cho cậu nữa.
Thế nên tớ đã tự vạch ra giới hạn cho mình, sẽ chỉ thầm thương cậu trong 10 năm thôi. 」
Có lẽ tình cảm mà tớ dành cho cậu sẽ không kéo dài suốt 10 năm đâu.
Chờ đến một ngày tớ không còn thích cậu nữa, tớ sẽ tự mình gửi đến cậu một câu "Tớ yêu cậu" và kết thúc hết những chuyện này.
- ----------
07.12.19
「Hôm nay là tròn 4 năm từ khi tớ biết đến tên cậu, mừng ngày kỷ niệm, Lý Thứ!
Mừng ngày kỷ niệm, Hứa Tiêu. 」
- ----------
11.12.19
Gặp được cậu ở thư viện.
Cậu hỏi tớ mượn cục sạc, còn gọi tên của tớ nữa.
Hóa ra là cậu biết tên tớ, hạnh phúc quá.
- ----------
03.04.20
Tham gia cuộc thi nhiếp ảnh rồi đoạt giải, vui thật, vì người trao giải là cậu.
- ----------
04.04.20
Cậu nói rằng cậu rất thích tác phẩm của tớ, muốn xin thêm vài tấm để làm bộ sưu tập.
Tớ biết cậu chỉ đang khách sáo mà thôi, nhưng vẫn cẩn thận lựa ra hai tấm rồi đưa cho cậu, cậu còn nói đùa rằng sao chỉ có hai tấm thế này, tớ không trả lời, vì ngoại trừ những bức ảnh tớ gửi lên để dự thi, những tấm ảnh khiến tớ thấy ưng ý còn lại đều là những tấm tớ chụp cậu.
Cậu là cảnh đẹp mà tớ thích nhất.
- ----------
01.06.20
「Lý Thứ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ!
Hai mươi tuổi rồi! Thành người lớn rồi đó!
À mà, cậu có còn nhớ hôm đó không, vào hôm nhập học, người đầu tiên gọi cậu là bạn học chứ không phải là đàn anh ấy?
Người đó chính là tớ đó ha ha ha, bất ngờ chưa!
Sau tớ còn có ai gọi cậu là bạn học không?
Thật ra lúc đó tớ muốn nói là, trông cậu không già xíu nào đâu, chỉ là nhìn trông chín chắn, điềm đạm, đáng tin cậy hơn các bạn đồng trang lứa thôi à. 」
- ----------
06.06.20
Mừng sinh nhật hai mươi tuổi nhé, Hứa Tiêu.
Đã đến lúc phải trưởng thành và ngưng thất vọng buồn chán vì những điều không thể rồi.
- ----------
30.07.20
Chụp rất nhiều tấm ảnh về cậu.
Hình ảnh cậu đọc sách thật chăm chú trong thư viện, nhặt lá trên con đường giữa những hàng cây phong, cùng khoảnh khắc cậu tung bóng trên sân bóng rổ.
Điều đáng tiếc nhất có lẽ là đây chỉ là những tấm ảnh chụp từ xa, chỉ có thể bắt được góc nghiêng, hoặc là bóng lưng của cậu mà thôi.
- ----------
31.07.20
Muốn chụp cận cảnh cho cậu, nhưng lại không được.
Nếu zoom quá kỹ thì sẽ bị mờ, ảnh sẽ không đẹp.
- ----------
11.12.20
Hôm nay là tròn một năm từ khi Lý Thứ gọi tên Hứa Tiêu, mừng ngày kỷ niệm nhé, Hứa Tiêu.
- ----------
12.12.20
Cuộc sống nơi đại học thật buồn chán, lịch học dày đặc, có quá nhiều việc phải làm, không được gặp cậu nữa.
Tớ vẫn chụp rất nhiều ảnh phong cảnh, tiếc là trong ảnh lại không có cậu.
- ----------
03.01.21
Chụp được ảnh cậu chơi với mèo từ đằng xa, vui quá.
- ----------
06.02.21
「Bạn mèo muốn đi ngao du khắp chốn với cá heo, nhưng bạn mèo lại nhát gan sợ nước.
Liệu bạn cá heo có sẵn sàng ở bên một con mèo như vậy không? 」
- ----------
01.06.21
「Sinh nhật tuổi 21 vui vẻ, Lý Thứ!
Nghe nói cậu sắp lên đường đi dạy rồi, chúc cậu thượng lộ bình an. 」
- ----------
06.06.21
Sinh nhật tuổi 21 tuổi vui vẻ, Hứa Tiêu.
- ----------
03.07.21
Được phân đi dạy chung một chỗ với cậu, còn được ngồi chung một chuyến xe.
Cậu có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy tớ, tớ cũng rất ngạc nhiên, vì cậu thế mà vẫn nhận ra tớ.
- ----------
04.07.21
Được ở chung một phòng ký túc xá với cậu, tớ vui quá.
Thật ra ban đầu thì chúng ta không cùng phòng, nhưng không hiểu tại sao cậu lại đổi phòng với bạn cùng phòng của tớ.
Giường hơi cứng, ngủ xong một giấc thì eo và lưng đều đau, nóc nhà còn dột nước, trong phòng cũng rất ẩm thấp, nhưng những điều kiện khác đều rất ổn, tốt hơn cả những gì mà tớ có thể tưởng tượng được.
- ----------
05.07.21
Các bạn nhỏ ở đây đều rất đáng yêu, tớ rất vui.
Phong cảnh trên núi cũng rất đẹp.
Tớ chụp ảnh tập thể cho cậu và các em ấy rồi chụp phong cảnh xung quanh, vờ như vô tình mà để cậu lọt vào trong ổng kính, chụp được một tấm về cậu và bàn tay của tớ.
Trong tấm ảnh đó, bàn tay của tớ đặt lên cái bóng của cậu, như thể là tớ đã có được cậu rồi vậy.
- ----------
13.07.21
Ngày nào cũng có thể nói chuyện với cậu, hạnh phúc chết mất.
Không ngờ rằng tớ cũng có ngày được làm bạn bè thân thiết với cậu, một người mà cậu có thể tâm sự tất cả mọi thứ, chúng ta nói về lý tưởng sống của nhau, cậu hỏi tại sao tớ cũng muốn đi dạy, mà tớ chỉ có thể trả lời bằng một nụ cười ngượng ngùng.
Tớ không phải là người có hoài bão như cậu, có lẽ là những kiên nhẫn cùng thiện ý mà tớ có được, đều là để ngụy trang cho những ham muốn ích kỷ của riêng tớ mà thôi.
Trong ký túc xá chỉ có một cái bàn, hai cái ghế dựa, một cái đèn bàn.
Bàn rất nhỏ, buổi tối lúc chúng ta cùng nhau soạn bài, cánh tay của cả hai chắc chắn sẽ đụng vào nhau, khuỷu tay của cậu rất nóng, còn khuỷu tay của tớ lại lạnh, tớ xem những lần tình cờ chạm vào nhau đó của hai đứa mình như những nụ hôn ấm áp, để như thế thì mỗi khi cậu đụng vào tớ, tớ sẽ vui mừng khôn xiết.
Đèn bàn được đặt ở giữa, tớ thích lén nghiêng bóng đèn về phía mình, vì như thế thì cái bóng của cậu sẽ đổ lên cuốn sổ mà tớ đang soạn bài.
Lúc rảnh rỗi, tớ sẽ vẽ lên rìa chiếc bóng của cậu, để có thể giữ cái bóng của cậu lại bên mình.
Tớ thích những ngày như thế.
Chỉ cần như thế là đã đủ rồi.
Chỉ có một chuyện chính là, cậu cứ kề cạnh bên tớ như thế, khiến tớ không có cơ hội để viết thư tình cho cậu nữa.
- ----------
22.09.21
Cậu ốm rồi, trán nóng quá này.
Tớ mua thuốc hạ sốt cho cậu uống, mong là cậu có thể nhanh khỏe lại.
- ----------
23.09.21
Cậu vẫn không hạ sốt, thậm chí lại còn sốt cao hơn.
Tớ mời bác sĩ trên thị trấn tới, ông ấy khám bệnh cho cậu rồi nói đây là do muỗi đốt nên mắc bệnh truyền nhiễm, không có thuốc chữa, nhưng mà cũng không phải bệnh nặng, qua một thời gian là tự khỏe thôi.
Hiệu trưởng để cậu nghỉ rồi cho tớ dạy thay.
Mà tớ lại muốn đưa cậu tới bệnh viện trên thành phố để khám.
Đau ốm là chuyện lớn, nếu không đi khám chữa bệnh kịp thời, dù có khỏe lại thì vẫn sẽ có di chứng, sao có thể để không rồi tự khỏi được chứ.
Nhưng cậu lại không đồng ý, nói thành phố ở xa quá, bọn nhỏ còn phải đi học, Toán học là một môn rất quan trọng, bọn nhỏ không thể không có thầy dạy Toán được.
- ----------
24.09.21
Thấy cậu càng lúc càng tiều tụy khiến tớ rất khó chịu.
Cậu rõ ràng là một người mạnh mẽ như vậy, giờ vì bệnh mà đứng 5 phút thôi cũng bị mệt rồi, có lẽ căn bệnh mà cậu đang mắc phải là một căn bệnh rất đáng sợ.
Giá như người bị bệnh là tớ.
- ----------
25.09.21
「Mong cậu sớm khỏe.
Người tốt như cậu, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.
Không không, một trăm tuổi thì lâu quá, lúc đó những người thân xung quanh cậu đã không còn nữa rồi, dù không có bệnh tật thì sống một mình cũng sẽ rất đau khổ.
Vậy nên chúc cậu sống đến năm 88 tuổi nhé, đó là một con số tốt lành.
Cầu mong sao cậu có thể khỏe mạnh, bình bình an an mà sống đến năm 88 tuổi, kiếp sau cũng vẫn sẽ bình an trôi chảy như vậy.」
- ----------
26.09.21
Đêm qua mệt quá nên tớ ngủ quên bên mép giường của cậu.
Tớ nằm mơ thấy bạn mèo đang đứng bên bờ biển, còn được bạn cá heo xoa đầu.
Khi thức dậy vào sáng nay thì mặt tớ lại dính nhớp một cách khó hiểu, chắc là do đổ mồ hôi thôi.
Nếu cậu là một con cá heo, liệu cậu sẽ xoa đầu chú mèo chứ?
- ----------
28.09.21
Cậu đã khỏi bệnh rồi, tớ vui lắm.
- ----------
01.10.21
Cùng cậu đưa bọn nhỏ đi Cung Thiếu nhi, vui thật.
Cậu nói, đây cứ giống như một chuyến dã ngoại vậy.
Tớ tự bổ sung trong lòng, đây cứ giống như là ba mẹ dẫn con cái đi dã ngoại vậy.
Tớ là mẹ, cậu là ba.
Tất nhiên là, nếu cậu không thích thì mình đổi vị trí cho nhau cũng được.
- ----------
07.10.21
Mối quan hệ của chúng ta càng ngày càng tốt hơn, hôm nay cậu đã kể về ba mẹ của mình cho tớ nghe.
Cậu trách sao bọn họ lúc nào cũng nghiêm khắc với cậu như thế, luôn yêu cầu cậu phải làm theo ý mình, hơn nữa còn chưa bao giờ thật sự yêu thương cậu.
Lúc cậu còn nhỏ, đã từng đi lạc khỏi bọn họ tại nhà ga, thế nhưng mãi cho đến lúc về tới nhà, bọn họ vẫn không phát hiện ra, lúc nhận ra rồi thì còn ngại trời tối nên không đi tìm ngay, báo hại cậu phải trốn vào nhà vệ sinh trong nhà ga ngủ suốt một đêm.
Tớ chỉ nghĩ, nếu một ngày nào đó cậu biến mất, thì liệu tớ có là người phát hiện ra chuyện đó đầu tiên không nhỉ?
Câu trả lời của tớ là có, chắc chắn là có.
- ----------
11.11.21
Cậu bỗng hỏi tớ rằng tớ đã yêu ai bao giờ chưa, tớ bảo chưa; cậu lại hỏi thế tớ có đang thích hoặc từng thích một người nào không, tớ nghĩ một lát, rồi câu trả lời vẫn là không.
Tớ nói dối đấy.
Cậu có vẻ nhẹ nhõm, nhưng cũng có một chút chán nản.
Tớ không biết cậu bị làm sao nữa.
- ----------
12.11.21
「Tớ có biết một đàn anh, anh ấy nói cậu vẫn đang độc thân, nhưng đã có người trong lòng rồi.
Thế nhưng tin này đã là tin cũ.
Giờ cậu vẫn đang độc thân sao? Cậu có còn thích người đó không? 」
Hâm mộ người đó thật, tớ rất muốn trở thành người đó.
Cô ấy chắc chắn là một cô gái rất tốt.
- ----------
11.12.21
Hôm nay là ngày kỷ niệm hai năm từ khi Lý Thứ gọi tên Hứa Tiêu, mừng ngày kỷ niệm, Hứa Tiêu.
- ----------
12.12.21
Cậu kể với tớ rằng, cậu luôn rất thích một người này, cậu muốn theo đuổi người đó nhưng lại không biết nên dùng cách gì, hỏi tớ có gợi ý nào hay không.
Kỳ lạ thật, tớ vẫn luôn cho rằng, hai đứa mình chỉ cần mãi được như bây giờ thôi, có thể nhìn thấy cậu, nói chuyện với cậu là đã đủ để tớ thấy vui rồi, sao khi nghe chính miệng cậu nói rằng mình đang thích một ai đó thì tớ lại khổ sở đến thế?
Có lẽ vì cậu là một con cá heo sẽ không lên bờ, còn tớ lại là một con mèo không dám xuống nước.
Có thể là tớ sẽ luôn đứng đợi cậu trên những tảng đá nơi bờ biển, nhưng cũng có thể là cậu sẽ không bao giờ đến, và rồi một ngày nào đó, cậu sẽ ở bên một con cá heo khác, cả hai người sẽ quay về với biển sâu, thế là tớ sẽ không còn cơ hội được nhìn thấy cậu nữa.
Chua chát thật đấy, tớ muốn hỏi rằng người cậu thích là ai, nhưng lại không dám hỏi, vì tớ sợ mình sẽ nảy sinh lòng đố kỵ.
Nhưng tớ vẫn có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh mà cười hỏi cậu: "Cậu cũng biết là tớ độc thân rồi đấy, đã có kinh nghiệm trong chuyện yêu đương bao giờ đâu? Nhờ tớ chỉ thì cũng được gì?"
Cậu chỉ cười rồi đáp: "Vì cậu là người bạn thân nhất của tớ, ngoại trừ cậu ra thì tớ biết hỏi ai đâu."
Hóa ra cậu xem tớ là bạn thân.
Tớ không ngờ rằng có ngày mình cũng được làm bạn thân của cậu.
Đáng lý ra tớ nên thấy vui mới phải, tại sao tớ lại chỉ cảm nhận được toàn là sự hụt hẫng thế này?
- ----------
13.12.21
Tối hôm qua tớ nằm mơ, thế nên ngủ không ngon giấc lắm.
Tớ vẫn luôn nghĩ về chuyện này, rốt cuộc một người phải hoàn hảo tới cỡ nào mới có thể xứng để được ở bên cậu đây?
Hẳn là phải xinh đẹp dịu dàng, giống như Thiều Hoa vậy.
Một người có thể hết lòng săn sóc cho cậu vào những lúc đau ốm, ủng hộ cho mọi quyết định của cậu, và có thể tìm được cậu thật nhanh mỗi khi cậu biến mất.
Quan trọng nhất là, người đó là con gái.
Dù sao thì cũng sẽ không phải là tớ.
- ----------
22.12.21
「Mấy hôm trước cậu hỏi tớ cách theo đuổi người mà mình thích, cái này thì tớ không biết rồi.
Thật ra tớ vẫn còn một chuyện rất quan trọng muốn nói cho cậu biết. Thế nhưng giờ vẫn chưa phải lúc, thôi cứ quên nó đi nhé. 」
- ----------
01.01.22
Tớ nói cho cậu biết rằng việc giảng dạy tình nguyện là một chuyện rất có ý nghĩa, có lẽ là cậu có thể quay một video tỏ tình ở quảng trường trong trường học rồi gửi cho người kia, biết đâu lại thành công thì sao.
Thật ra đây là một ý tưởng vô cùng ngu ngốc, ngu ngốc nhất trong những loại ngu ngốc.
Vừa sến lại vừa quê mùa, mà tớ đưa ra đề nghị như thế cũng chỉ để thỏa mãn ý đồ riêng của mình mà thôi, vì cả trường chỉ có mình tớ là có máy quay, dù dùng điện thoại cũng có thể quay video được, nhưng tất nhiên là sẽ không chuyên nghiệp bằng máy ảnh rồi.
Tớ sẽ quay cho cậu xong rồi lưu lại một bản cho riêng mình.
Thế thì tớ có thể ảo tưởng rằng cậu trong video đó đang thổ lộ với tớ.
Dù cậu có nói ra tên của cô gái kia trong video cũng chả sao, tớ có thể dùng phần mềm chỉnh sửa để cắt tên cô ấy đi.
Nhưng mà mấy chuyện ngu ngốc như thế chắc cậu không muốn làm đâu ha?
Thế mà cậu lại đồng ý rồi.
- ----------
03.01.22
Cuối cùng cũng có thể chụp cận cảnh cho cậu rồi, hơn nữa còn có thể chụp trực tiếp, bắt được mọi cử chỉ cùng lời nói của cậu.
Thế nhưng giờ cậu lại đang không ăn ảnh lắm, tầm mắt cứ đặt ở nơi đâu, cứ như mắc chứng sợ ống kính ý, trông không ra dáng một người luôn phát biểu với tư cách là một đại biểu luôn đạt được danh hiệu danh dự trong các cuộc thi tranh luận chút nào.
Một đoạn video kéo dài suốt 20 phút, mà trong 18 phút đầu tiên, cậu vẫn luôn ấp úng không nói nổi nên lời.
Máy ảnh rất nặng, tay tớ đã mỏi nhừ rồi, nhưng tớ vẫn tỏ vẻ bình tĩnh dù bên trong chỉ còn lại sự dày vò. Không phải là tớ không kiên nhẫn, chỉ là tớ ghen, hóa ra cậu đứng trước mặt người mà cậu thích cũng sẽ để lộ ra một bộ dáng khác với thường ngày như vậy.
Thật ngưỡng mộ người được cậu thích.
Tớ không kiên trì nổi nữa rồi.
Vào phút thứ 19, tớ lấy cớ là máy ảnh sắp hết pin, giục cậu hãy mau nói gì đó đi.
Phút thứ 20, cuối cùng cậu cũng nhập tâm được, dùng một ánh mắt chan chứa đầy tình cảm, nhìn ống kính rồi nói câu "Tớ yêu cậu".
Tớ đứng sau ống kính, trộm giấu những lời này vào trong lòng mình.
Tớ cũng muốn nói với cậu rằng, tớ cũng yêu cậu, Lý Thứ.
Dù từ "cũng" này không cùng chung một ý nghĩa.
- ----------
11.03.22.
Hôm nay trường học được nghỉ.
Thật ra ngay lúc này thì không nên cho nghỉ, nhưng trên núi có một trận sạt lở đá, một đoạn đường đã bị sập, đó không phải là tuyến đường chính, nhưng lại còn quan trọng hơn cả đường chính, vì đó là lối đi học của bọn trẻ sống dưới chân núi, quá nguy hiểm, thế nên cả trường mới được nghỉ.
Người lớn trong làng đều tham gia sửa chữa.
Vì trường được nghỉ, thầy cô không có việc gì làm, thế nên cũng đến hỗ trợ.
Nhưng trưởng thôn lại không cho.
Vì con đường kia quá hẹp, lại còn rất dốc, sau khi sạt lở, đất nơi đó trở nên rất trơn trượt.
Máy móc chuyên nghiệp không tiến vào được, chỉ có thể dùng sức người để xúc đá, mà mọi người còn phải đề phòng những tảng đá vụn rơi từ trên xuống, rất nguy hiểm.
Người dân bản địa đã quá quen với đường núi, mà chúng ta vẫn chưa thông thạo đường đi lối về, huống gì còn là dân từ thành phố, thuộc thành phần tri thức ít khi vận động tay chân, bọn họ sợ chúng ta xảy ra chuyện gì thì lại khó ăn nói với lãnh đạo thành phố.
Thế nên chúng ta chỉ có thể làm hậu cần.
Chạy việc vặt cho dân làng, đưa quần áo cùng với đưa cơm ba bữa.
Tớ muốn làm điều gì đó trong khả năng của mình, thế là cầm camera lên, đi vào nơi đang thi công.
Trưởng thôn nói, sẽ không mất quá nhiều thời gian để sửa xong con đường này đâu, chậm nhất là 5 ngày nữa sẽ xong.
Thế nhưng sửa xong rồi, sau này vẫn sẽ còn sạt lở đá, trị bệnh mà lại không trị tận gốc được, vốn dĩ con đường này đã không an toàn gì mấy rồi, bọn nhỏ cần có được một con đường rộng rãi, bằng phẳng và an toàn hơn.
Thế nên tớ muốn làm một bộ phim tài liệu ngắn về quá trình tu sửa con đường này rồi đăng lên mạng, gây quỹ để giúp cho nơi đây có được một lối đi an toàn hơn.
- ----------
12.03.22
Hình như cậu không xem mình là một "phần tử trí thức ít khi vận động tay chân".
Mới làm hậu cần được một ngày cậu đã không chịu nổi mà kiên quyết muốn đi dọn đá cùng với bọn họ.
Kết quả là vừa mới ra đó chưa được bao lâu thì đã bị trật chân, thế mà cậu vẫn luôn cố gắng chịu đựng.
May nhé, chỉ có mình tớ nhận ra thôi, không ai biết rồi chê cười cậu cả.
Nhưng cũng tiếc vì chỉ có mình tớ nhận ra, thế nên không ai biết để cho cậu về nghỉ cả.
Tớ giả vờ đưa nước cho cậu rồi hỏi cậu có muốn qua nghỉ một chút không, tớ làm thay cho, mà cậu lại nói không cần đâu.
Tớ có chút sốt ruột, lại sợ bị người khác nghe được, mới nhỏ giọng hỏi bộ cậu không sợ chân bị thương rồi sẽ bị nặng thêm sao, tớ lo lắng đến mức vỡ cả giọng, âm cuối biến thành một tiếng kêu như tiếng còi khiến cậu giật mình.
Cậu chỉ cười nói không sao đâu, làm gì có ai xui xẻo đến thế chứ rồi đẩy vai bảo tớ đi ra ngoài đi.
Buổi tối, lúc xong việc, mọi người dựng lều tạm để nghỉ ngơi, tớ thắp đèn, dùng khăn ướt chườm chân cho cậu.
Cổ chân cậu sưng phù cả rồi, lại còn bầm tím nữa, trông thật đáng sợ, làm tớ nghĩ đến nụ cười lúc nãy của cậu.
Lúc ấy cậu cười như có gì vui lắm vậy.
Có gì vui chứ, cậu cười tớ vỡ giọng sao.
Uổng công tớ thích cậu như vậy, mà cậu còn cười chọc tớ.
Thế nên tớ đã quyết định sẽ không thích cậu trong hôm nay.
- ----------
13.03.22
Hôm qua mới sửa xong, hôm nay lại sụp lún.
Muốn sửa xong con đường này chỉ trong năm ngày là một chuyện khó rồi đây.
Hôm nay lại càng có thêm nhiều "phần tử trí thức ít khi vận động tay chân" tham gia vào công tác sửa chữa.
Chỉ có mình tớ biết cậu đang bị thương ở chân, thế nên tớ cứ đi theo sau cậu mãi thôi, cậu đi đâu thì tớ đi đó.
- ----------
14.03.22
Trời mưa, hôm nay không thi công.
Cậu nói món cơm chiên trứng lúc tối nay rất ngon.
Cơm tối hôm nay là do cô Lý nấu, chờ đến lúc sửa đường xong rồi tớ sẽ đi học cô ấy cách làm cơm chiên trướng.
- ----------
15.03.22
Hôm nay trời âm u, có vẻ không thích hợp lắm để thi công.
Tuy nhiên, sau khi để mọi người biểu quyết, công cuộc sửa chữa vẫn được tiến hành với 2/3 số người đồng ý.
Vết thương trên chân cậu vẫn chưa khỏi hẳn mà còn nặng hơn, đã có người khác nhận ra. Bọn họ hỏi chân cậu có bị sao không, có muốn đi nghỉ ngơi không, cậu đều nói mình không sao.
- ----------
15.03.22, 14:30:01
Bỗng nhiên gió bắt đầu thổi mạnh, lại có đá rơi xuống.
Tuy rằng mấy ngày nay cũng hay có đá lăn xuống, nhưng hôm nay lại nhiều hơn và lớn hơn rất nhiều.
Tớ bỗng cảm thấy lo.
- ----------
15.03.22, 14:33:28
Trưởng thôn cũng bắt đầu cảm thấy không ổn, ông kêu gọi mọi người ngừng tay, chuẩn bị quay về.
- ----------
15.03.22,14:33:57
Cậu lại nói giỡn, nói rằng có vẻ như có gì đó sắp xảy ra rồi.
Mọi người đều đi rất nhanh, vì chân đang bị thương, lại còn phải đi trên đường đất trơn trượt, cậu đi không được nhanh lắm, bị bỏ lại ở đằng sau.
- ----------
15.03.22,14:34:03
Nước mưa bắt đầu xối lên mặt tớ.
- ----------
15.03.22, 14:34:15
Tớ lắc đầu, đẩy cậu về phía trước, làm điểm chống đỡ cho cậu.
- ----------
15.03.22,14: 34:33
Sắp lên tới đường lớn rồi.
Cơ hồ là chỉ trong giây lát, một bóng đen khổng lồ bỗng phủ tới, đám người thốt lên một tiếng kêu kinh hoảng.
- ----------
15.03.22,14:34:34
Tớ không có chút do dự nào, dùng hết sức lực của cả một đời người, đẩy cậu qua một bên.
- ----------
21.03.15.14:34:37
Bóng đen thật lớn ập tới.
- ----------
15.03.22,14:34: 40
Tớ đau.
- ----------
15.03.22,14:35:11
Vậy mà tớ vẫn còn sống, mà hình như cũng không còn đau nữa.
- ----------
15.03.22,14:35:15
Giờ tớ đang ở đâu vậy?
- ----------
15.03.22,14:35:20
Hình như đang ở dưới chân núi, nằm trên một bụi cây thật to.
- ----------
15.03.22, 14:35:23
Không động đậy được, cả thân thể như bị nghiền nát, đau quá.
- ----------
15.03.22,14:35:30
Có lúc thì đau đớn toàn thân, lúc thì lại không cảm nhận được bất cứ thứ gì.
Chập chờn chập chờn, cứ như một ngọn đèn đường sắp tắt.
- ----------
15.03.22,14:35:32
Lạnh quá, giống như có thứ gì đó đang bốc hơi.
Tớ sắp chết rồi sao?
- ----------
15.03.22,14:35:55
Nhưng tớ vẫn chưa kịp tỏ tình với cậu mà.
- ----------
15.03.22, 14:36:00
Cũng chưa viết xong thư tình nữa.
Lá thư đó đã được tớ kẹp trong cuốn sổ giáo án mà tớ luôn đem theo bên mình, lúc tớ chết rồi, mọi người đến thu thập đồ dùng của tớ, chắc chắn sẽ nhìn thấy mất.
- ----------
15.03.22, 14:36:03
Biết thế đã không đem nó theo cùng rồi.
- ----------
15.03.22,14:36:11
Cơ mà không biết người thu dọn đồ cho tớ sẽ là ai đây, là cậu sao?
Tớ chết rồi, cậu sẽ cảm thấy thế nào vậy?
Cậu sẽ khóc chứ?
- ----------
15.03.22,14:36:13
Đừng khóc, tớ xin lỗi, tớ không cố ý muốn làm cậu đau lòng.
- ----------
15.03.22,14:36:16
Mấy giờ rồi nhỉ?
Cảm giác như tớ đã cố gắng kiên trì suốt mấy tiếng đồng hồ rồi, biết đâu tớ vẫn còn có thể cứu được thì sao, mọi người sẽ tìm thấy tớ nhanh thôi đúng không?
- ----------
15.03.22,14:36:20
Mọi người chậm thế, tớ sắp chịu đựng hết nổi rồi.
- ----------
15.03.22, 14:36:21
Không cam lòng một chút nào, rõ ràng là tớ vẫn chưa hết thích cậu, nhưng tớ đã không kiên trì nổi nữa.
- ----------
15.03.22,14:36:23
Lý Thứ, trước tiên là chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
- ----------
15.03.22, 14:36:25
Trước tiên là chúc cậu sớm theo đuổi được cô ấy.
- ----------
15.03.22,14:36:27
Chúc cậu tân hôn vui vẻ.
- ----------
15.03.22,14:36:33
Đầu bạc răng long.
- ----------
15.03.22,14:36:39
Bình an trôi chảy.
- ----------
21.03.15,14:37:01
......
Tớ yêu cậu.
- -------------------------------- HOÀN -----------------------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.