Hôm đó, sau khi học xong lớp Thống kê lượng tử của lão Trương, vốn dĩ An Ninh định đến lớp Kỹ thuật sinh học dự thính một buổi về y khoa, kết quả khi đi ra phát hiện bên ngoài trời đang mưa, trong ba người chỉ có Triều Dương đem theo một cây dù nhỏ, viền ren, ở giữa còn thêu mấy bông hoa.
Tường Vy: “Bà nói coi, cây dù này của bà dùng để làm gì hả? Nó che nắng còn bị lọt nữa kìa!”
Triều Dương: “Tôi thấy nó đẹp nên mua thôi.”
Tường Vy: “Được. Đi, đi ra ngoài mưa dạo một vòng, để chị đây xem đẹp cỡ nào, Meo Meo! Bà…”
An Ninh cau mày: “Này… Vy Vy à, xin bà đừng đánh đồng tôi với đầu óc đen tối của bà, cảm ơn.”
Tường Vy lại một phen bốc hỏa.
Cuối cùng vẫn phải gọi điện thoại bảo cái người đang vặn mình kia đem dù tới.
Mao Mao mè nheo: “Tôi đang vặn mình mà.”
Tường Vy nổi đóa: “Vậy thì bà lết vòng eo của bà lại đây ngay cho tôi!” Cuối cùng chốt một câu: “Lảm nhảm thêm câu nào thì sau này đừng mong nhờ tôi điểm danh giùm bà.”
Lúc Mao Mao chạy như bay tới nơi, Triều Dương vỗ vỗ vai cô cười: “Vất vả rồi huynh đệ.”
An Ninh an ủi: “Eo của bà không sao thì tốt rồi…”
Mọi người đều im lặng.
Thứ Tư giúp giáo viên hướng dẫn chuyển nhà. Đó thật ra là một việc đáng phiền muộn, làm tốt là chuyện đương nhiên, làm không tốt thì là do vấn đề năng lực, nói không chừng còn ảnh hưởng tới “thành tích thường ngày” nữa, An Ninh cùng Mao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-thu-bi-lang-quen/28953/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.