Không thể dời đi lực chú ý của hắn, Quan Sơn Thủy đành phải nhỏ giọng cảnh cáo Phượng Cửu Thiên “Ngươi.... Ngươi làm cái gì a? Tam Phượng sẽ nhìn thấy.” Không phải đâu? Tên hỗn đản lại lần nữa “không cẩn thận” tiến vào vạt áo của mình, gió thu lập tức tiến vào, làm cho Quan Sơn Thủy kìm chế được rùng mình một cái. 
Bởi vì cảm giác được làn da mát mẻ hắn liền vui thích. Phượng Cửu Thiên xấu xa cười liền nhéo lên ngực co dãn nhưng lại gầy yếu của Quan Sơn Thủy, lại giống như một con mèo thành công trộm cá mà rút tay về. 
Quan Sơn Thủy như muốn nghẹn chết, này...... Độc xà này nhất định là cố ý, đúng vậy, sau này phải cách xa hắn, thật sự nhịn không được liền lui về sau. 
Hắn đang muốn kéo lại, chợt nghe tiếng kêu sợ hãi trên đài, hơn nữa Lâu Tam Phượng bên cạnh cũng kêu lên, cám ơn trời đất, ánh mắt độc xà kia cũng bị thứ khác hấp dẫn. 
Trên đài có một thanh niên đang nằm úp sấp trên đó, kế bên còn có một người uy phong lẫm lẫm đứng bên người, khinh thường ha ha cười nói: “Chỉ là hoàng mao tử chưa dứt sữa, cũng dám cùng đại gia ta cướp người, không nhìn xem cân lượng của mình. Tốt lắm, còn ai muốn thử, cứ việc bước lên, ta nhất định để tên đó bại trận.” 
Tên kia vừa dứt lời, liền có một lão nhân rụt rè bước lên: “Thực xin lỗi đại gia, chúng ta.... trước đó chúng ta đã có điều kiện, chỉ có.....những thiếu niên chưa đến ba mươi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-nam-vi-the/3157344/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.