Ước chừng ngủ thẳng cho tới giữa trưa, khi Tố Thanh Thanh tỉnh dậy, trên người không biết từ lúc nào đã mặc một bộ đồ ngủ màu đen của Cố Nguỵ, cả áo và quần ngủ đều rất rộng và dài, nhìn cô lúc này thật giống với đứa trẻ đang mặc trộm đồ của ba.
Ở đây ngoài Cố Nguỵ và cô ra thì không còn ai khác…vậy hắn là người mặc nó sao? Nghĩ tới đây hai má Tố Thanh Thanh không khỏi nóng lên.
Sau khi tỉnh táo khỏi giấc ngủ dài, Tố Thanh Thanh bước xuống giường, ngay sau đó là cơn đau từ thắt lưng ập đến. Tố Thanh Thanh mím môi, cố kéo lê thân thể mệt mỏi vào nhà tắm.
————
Cùng lúc đó tại phòng khách, Kỳ Diêm nhàn nhã nằm dài trên ghế sofa, hai chân vắt chéo, tay cầm quả táo ăn ngấu nghiến như thể đã bị bỏ đói vài ngày. Phong thái thảnh thơi tới mức ai nhìn vào cũng nghĩ cậu ta mới chính là chủ nhân của căn biệt thự, còn người đang ngồi ngay ngắn phía đối diện kia gọi là ‘khách tới chơi nhà!’
Kỳ Diêm vừa nhai táo vừa nói gì đó, thoạt rồi ánh mắt vô tình nhìn về phía cầu thang, thấy Tố Thanh Thanh, cậu liền bật dậy ngồi ngay ngắn, vẫy tay gọi lớn.
“Chị dâu!”
Cố Nguỵ nhìn theo, khoé môi khẽ cong lên.
“Sao không ngủ thêm? Em còn mệt không?”
Lời nói mang rõ hàm ý của hắn khiến Tố Thanh Thanh chỉ muốn kiếm một chỗ nào đó để mà chui xuống. Kỳ Diêm đang ngồi kia, hắn có cần phải nói những lời kiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-man-hon-nhan/3510743/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.