Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Bo từ ngoài chạy tới ôm trầm lấy cô:
“Mẹ….mẹ ơi” nhóc con thút thít lên tiếng.
Tố Thanh Thanh nhìn con, hình như Bo đã gầy đi nhiều, cô ôm con mà nước mắt cứ chảy mãi:
“Mẹ đây, Bo của mẹ mấy ngày qua có ngoan không?”
Bo gật đầu lia thịa, thoạt rồi nhìn sang anh, vẻ mặt nhóc con lúc này lạ lắm.
“Bo, lại đây ba ôm một cái nào.” Sở Đông Quân cười, anh dang tay về phía Bo.
Cậu nhóc nhìn Tố Thanh Thanh một lúc, sau đó đi tới sà vào lòng anh. Có vẻ như lâu ngày không gặp, nhóc con của cô nhút nhát hơn thì phải.
Tố Thanh Thanh nhìn hai ba con, trong lòng có chút ấm áp.
Dì Giang đứng nép ở cửa, không giấu nổi sự áy náy, ánh mắt đượm buồn nhìn Zi đang ngủ trên giường.
“Dì Giang, cảm ơn Dì vì đã đưa Bo tới đây giúp tôi. Không còn chuyện gì nữa Dì có thể an tâm về rồi.”
Tố Thanh Thanh biết những lời này nói ra có thể sẽ khiến Dì Giang buồn, nhưng dứt khoát một lần cho xong, cô thật sự không muốn dây dưa với những người xung quanh hắn nữa.
Dì Giang nghẹn ngào: “Thanh à, Dì biết con vẫn còn giận Dì, ta cũng chẳng biện minh gì cả, tất cả là do ta trồng nom không tốt nên mới xảy ra cớ sự này. Thanh, Dì xin con tha thứ cho Dì. Con biết không, thấy Zi an toàn trở về Dì rất vui…”
Tố Thanh Thanh quay mặt nhìn sang hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-man-hon-nhan/3509127/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.