Ăn trưa xong, Cố Nguỵ nhận được điện thoại sau đó hắn lên phòng nhanh chóng thay đồ rồi lái xe ra ngoài.
Tố Thanh Thanh có chút hiếu kì, nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng của hắn, Tố Thanh Thanh tự cảm thấy bản thân không nên quá xen vào.
Đến tối muộn, khi cô thu dọn đồ của mình sang phòng đối diện xong thì nghe thấy tiếng động cơ xe, có lẽ hắn đã về.
Tố Thanh Thanh cầm tờ giấy đã được chuẩn bị trước rồi vào phòng hắn ngồi đợi.
Một lúc sau, Cố Nguỵ từ ngoài đi vào, thấy cô đang ngồi ngay ngắn trên ghế, hắn nhìn lướt quanh phòng một lượt, chau mày hỏi: “Em làm gì phòng anh thế này?”
“Trả lại không gian ban đầu, em chuyển đồ của mình sang phòng bên rồi!” Tố Thanh Thanh thản nhiên đáp.
“Tố Thanh Thanh, anh đang rất mệt, không muốn cãi nhau với em, chuyển lại đồ sang đây đi!”
Cố Nguỵ nới lỏng chiếc cà vạt, sau đó đi đến bên giường ném cái áo vest đang vắt trên tay xuống.
Lúc hắn đi qua, Tố Thanh Thanh cơ hồ có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt toả ra từ trên người hắn.
Hắn uống rượu sao? Nhưng tại sao lại uống rượu?
Tố Thanh Thanh giữ chặt tờ giấy trên tay, đứng dậy đi đến chỗ hắn. Cô đấu tranh tư tưởng một lúc rồi đưa ra quyết định đã được vạch ra trước đó.
Dù gì cũng phải nói, chi bằng nói luôn!
Cô bắt đầu đàm phán.
“Nếu sống ở đây, phí sinh hoạt em sẽ trả anh, coi như anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-man-hon-nhan/3374524/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.