Đến giữa trưa, khi Tố Thanh Thanh chuẩn bị cùng Cẩn Mai và Lâm Giai Kì đi dùng bữa thì điện thoại bỗng đổ chuông. Nhìn tên hiển thị trên màn hình, Tố Thanh Thanh khẽ thở dài, thoạt rồi bắt máy.
“Cô giành chút thời gian qua đây đi.” Hà Vu ở đầu dây bên kia khó chịu ra lệnh.
Nghe vậy, Tố Thanh Thanh đành vâng dạ rồi tắt máy.
“Mẹ chồng mày à?” Cẩn Mai bên cạnh cau mày hỏi.
Tố Thanh Thanh gật đầu, không nói thêm gì nữa, chào mọi người sau đó rời đi.
————
Tới nơi, khi Tố Thanh Thanh còn chưa kịp bước chân vào cửa, thì từ bên trong đã vọng ra tiếng nói chuyện rôm rả của mẹ chồng.
“Đông Quân, con gắp cho Tuyết nó ăn đi, cháu đừng ngại.”
Bà vừa dứt lời, một giọng nữ ngọt ngào vang lên:
“Vâng, bác cứ để con tự nhiên”
Tố Thanh Thanh mím chặt môi, còn chưa định thần đã nghe thấy tiếng của anh.
“Mẹ cứ để cô ấy tự ăn.”
Tận đáy lòng dấy lên một hồi chua xót, mặc dù cô không nhìn nhưng cũng có thể tưởng tượng ra khung cảnh ấm áp kia. Hình như họ mới chính là một gia đình. Còn cô? Cô là gì? Phải chăng chỉ là một người đi lạc vào mà thôi.
Phải, là một người dưng!
Cô hít một hơi, đưa tay mở cửa bước vào.
Nghe tiếng mở cửa, Sở Đông Quân vô thức quay ra, vừa hay đụng phải ánh mắt của Tố Thanh Thanh, anh không giấu nổi sự ngạc nhiên, hai mắt mở to nhìn cô đang bình tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-man-hon-nhan/2935135/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.