Người ta thường nói phụ nữ hạnh phúc nhất là khi nhìn thấy quá trình phát triển của con, Tố Thanh Thanh cũng vậy.
Bước vào tháng thứ năm, mọi sinh hoạt của cô dường như cũng cẩn thận hơn. Ngoài đến công ty làm việc ra thì hầu hết thời gian của cô là ở nhà, nói cách khác là cô bị bỏ lại ở nhà.
Hôm nay là thứ bảy, từ sớm Giang Châu đã xin nghỉ phép để về quê, trong nhà lúc này cũng chỉ còn duy nhất một người đó là cô.
Tố Thanh Thanh nhàn nhã ngồi ăn hoa quả đã được Cố Nguỵ cắt sẵn để trên bàn, bên tai vẫn còn văng vẳng câu nói cách đây chưa đầy một tiếng trước của hắn: “Anh đưa Zi và Bo đi tập bơi, em ở nhà đừng phá nhé!”
Nghe xong câu đó miệng cô không khỏi giật giật, cái gì mà ‘không được phá’ cái tên này có phải đang coi cô là trẻ con không?
Kể ra thì mối quan hệ giữa tụi nhỏ và hắn phát triển thuận lợi nhanh tới mức khiến Tố Thanh Thanh không khỏi bất ngờ.
Nhiều hôm Zi hỏi cô “Mẹ ơi, sao chú ấy không ở nhà mình luôn?”, câu hỏi của con khiến cô suy nghĩ một lúc mới sắp xếp được câu trả lời “Chú ấy có nhà rất đẹp, nếu qua ở với mẹ con mình, trộm sẽ dỡ nhà chú!”. Khi hắn đến nhà ăn cơm, Zi lại thì thầm vào tai cô: “Chú không ăn hả mẹ…. Chú cứ nhìn mẹ suốt…”, hai má cô vì câu nói ngây ngô của con mà đỏ cả lên, cái tên này ít nhất cũng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-man-hon-nhan/2935076/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.