Chương trước
Chương sau
“Anh biết chưa, Annie chuẩn bị kết hôn đấy.” Trưa ngày hôm sau, Nhã Văn ngủ dậy mới phát hiện trong nhà chỉ còn mình và Bách Liệt.

“Cái gì?” Bách Liệt giật nảy thất kinh.

“Tôi cũng choáng không kém đâu, hôm qua Annie gửi mail báo cho tôi,” Nhã Văn ngừng lại đôi chút, “Cô ấy sẽ không quay về Cherating nữa.”

“… Tâm trạng tôi lúc này chỉ có thể dùng từ ‘sốc tột độ’ để miêu tả.” Bách Liệt vỗ vỗ ngực dựa vào ghế sô pha, “Cô nàng chơi trò đánh nhanh thắng nhanh à.”

“Thấy bảo chồng chưa cưới là đối tượng xem mặt hồi xưa, anh ta vẫn luôn chờ đợi Annie, làm Annie cảm động ngất ngây, vậy nên quyết định cứ thế mà ở bên nhau thôi…”

Bách Liệt trầm mặc, thử tưởng tượng ra tình huống Nhã Văn vừa kể, sau mới mỉm cười hài lòng: “Kỳ thực cũng không tồi, nếu là tôi, bỗng nhiên biết trên cõi đời này còn tồn tại một người như vậy dành cho mình, có lẽ tôi sẽ không do dự lấy cô ấy ngay lập tức…”

“Chẳng ma nào thèm thu nhận anh đâu.” Nhã Văn cười nhạo một tiếng, đưa tay bẹo má Bách Liệt rồi ngồi xuống ghế sô pha vừa uống sữa vừa đung đưa chân thỏa mãn.

“Cô vui đến vậy cơ à.” Bách Liệt nheo mắt nói.

“… Bởi vì Annie đã tìm thấy hạnh phúc của mình, nên tôi không nhịn được thấy vui theo.” Trái tim Nhã Văn đánh lô tô trong lồng ngực.

“Liệu có thật không nhỉ?” Bách Liệt chống cằm ngả ngớn, nở nụ cười nhàn nhạt.

“Thật đấy.” Nhã Văn trả lời có phần do dự.

“Vậy, cô còn muốn quay trở lại không?” Bách Liệt bỗng tỏ vẻ nghiêm chỉnh hỏi Nhã Văn.

“… Cherating sao?” Nhã Văn thở dài, tâm tình tràn đầy phiền muộn, trở lại với một Cherating không còn Annie ư?

“Thật ra… tôi cũng đang mông lung lắm.”

“?”

“Từ mấy lần cô dẫn tôi đi thăm trường cũ, trong đầu tôi vẫn luẩn quẩn một ý tưởng khá lạ lùng,” Ánh mắt Bách Liệt rất dịu dàng, giống như anh hoàn toàn biến thành một con người khác.

“Ý tưởng gì?”

“Giả dụ… Tôi chỉ đang giả dụ thôi đấy nhé, tôi chuyển sang nghề gõ đầu trẻ, nghe cũng khá là hay ho có phải không?” Bách Liệt quay đầu nhìn Nhã Văn, cái biểu tình ngây thơ khờ khạo vốn không nên xuất hiện trên khuôn mặt cáo già quỷ quyệt của anh lúc này đúng là vô cùng dọa người.

“Anh? Thầy giáo?”

“Thế nào?”

“Không có gì… Tôi đột nhiên nhớ tới bài báo mới đọc mấy hôm trước, thấy có đăng tin giáo viên y tế chuyên lấy việc kiểm tra sức khỏe cho học sinh nữ để tiến hành quấy rối tình dục…” Nhã Văn phát hiện suy nghĩ của mình càng ngày càng đen tối.

Mắt phượng lúng liếng đưa tình đáp lại, giọng nói mị hoặc rất có sức dụ dỗ: “Cô ghen đấy à?”

“Nằm mơ.” Nhã Văn đẩy mặt Bách Liệt tỏ vẻ ghét bỏ, đứng dậy vào phòng bếp rửa cốc.

“Tôi nói này Nhã Văn,” Bách Liệt lấy lại bộ dáng nghiêm túc, “Cô nên xem xét lại việc có về Cherating hay không đi.”

Nhã Văn vừa rửa cốc vừa ngẫm nghĩ, một lát sau mới lên tiếng: “Vậy anh tính sao? Có quay lại không?”

“Tôi á?”

“Ờ…”

Nhã Văn nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, sau đó thanh âm ôn nhu của Bách Liệt tiền vang lên phía sau cô: “Nếu tôi trở về nơi ấy, cô sẽ theo tôi chứ?”

“Tôi…” Nhã Văn rất muốn sảng khoái nhận lời, được, tôi với anh cùng đi.

Nhưng trong giây phút ấy, khuôn mặt Nhã Quân bất chợt hiện lên trong tâm trí cô, với tóc mai dài rủ xuống che khuất tầm mắt, ánh nhìn vừa cương nghị vừa kiên cường.

Vì vậy, Nhã Văn nghẹn họng, một chữ cũng thốt được.

Bách Liệt khẽ cười, vỗ nhẹ vào đầu cô: “Dành thời gian mà suy nghĩ về chuyện đó đi. À mà, quần áo hôm qua cô cho tôi mượn mặc chật ních à, tí trả cô đó.”

Tối hôm qua…

Hai má Nhã Văn lập tức đỏ bừng, âm thầm cầu mong anh ta đừng có phát hiện ra điều gì.

“Tôi cứ tưởng cô đang ngủ, không ngờ gọi thế mà cũng dậy được.” Giọng Bách Liệt tỉnh bơ.

“Tại trước đó ăn khuya nên ngủ không ngon…” Nhã Văn hậm hực giải thích, len lén thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy giờ tôi lấy luôn cho cô nhé,” Nói xong Bách Liệt quay người về lấy quần áo rồi mang vào phòng của Nhã Văn, “Tôi đặt trên ghế nha.”

“Ờ, đặt ở đó đi.” Nhã Văn để cốc lên trên kệ, lau khô tay, vụng trộm xoa xoa mặt, vẫn còn nóng như chảo chiên, may mà Bách Liệt không nhìn thấy.

“Dù gì thì gì,” Tiếng Bách Liệt vọng ra từ phòng khách, lộ ra một tia xảo quyệt, “Không thể ngờ Bùi Nhã Quân mặt sắt mà phun ra mấy lời nghe buồn nôn như vậy cơ đấy…”

“?”

“Cái gì mà ‘Khi cơ thể của chúng ta gắt gao dán vào nhau, em thực sự không nảy sinh một chút cảm giác nào sao?’… Loại đối thoại này chỉ tồn tại trong mấy bộ phim nghệ thuật nhạt nhẽo mà thôi. Kỳ thật, cứ hỏi thẳng ‘Khi làm tình với anh em không thấy thích thú à’ chẳng hơn chắc.”

Sau đó, Bách Liệt lê đôi dép “loẹt quẹt” đủng đà đủng đỉnh về phòng mình.

Xế chiều, trời bắt đầu mưa rả rích, Nhã Văn nằm ở trên giường suy nghĩ miên man.

Nhã Văn nhớ trước đây khi được nghỉ hè, mỗi lần gặp mưa như thế này, cô chỉ biết chán nản đứng nhìn ra cửa sổ, hết thảy cảnh vật đều chìm trong sắc xám âm u, trông là muốn ngủ. Những năm tháng đó sao lại đơn giản đến thế, chẳng cần phải nghĩ ngợi lo xa nhiều, ngoại trừ ăn uống chơi bời cô cũng chưa từng bận tâm đến những việc gì khác.

Nhã Văn nhắm mắt, trằn trọc không yên, tâm trí rối loạn tựa như chiếc đèn kéo quân quay mòng mòng không ngừng nghỉ.

Ba ba, Annie, Bách Liệt, Thư Lộ, mỗi người mỗi việc dường như đều trượt khỏi quỹ đạo khiến Nhã Văn không kịp trở tay. Đương nhiên còn cả Nhã Quân nữa. Cô vốn cho rằng về thăm nhà lần này chỉ là một kỳ nghỉ xả hơi ngắn ngày, thật không ngờ nó lại biến thành kế hoạch ổn định dài lâu, dường như có rất nhiều chuyện cô phải định đoạt, nhưng cũng có rất nhiều chuyện cô không được phép định đoạt.

Chiếc điện thoại trên gối bất thình lình rung mạnh, trái tim Nhã Văn theo đó mà nảy lên vô cớ. Đây vốn là số di động cô dùng từ ngày xưa, khi trở về ba ba mới cho cô hay Nhã Quân vẫn đóng tiền cước phí để duy trì chứ không cắt, nên Nhã Văn có thể tiếp tục sử dụng như cũ, nhưng chẳng có mấy người biết số này để gọi đến, mà chính xác ra, chỉ có một người duy nhất.

“A lô…” Đầu bên kia truyền tới một giọngngập ngừng.

“Vâng.” Nhã Văn ngồi dậy, tựa lưng vào tường.

“Đang ngủ?” Tiếng của Nhã Quân nghe có phần mệt mỏi.

“Ừ, nhưng ngủ chưa sâu lắm.” Liệu Nhã Quân có gài camera trong phòng không vậy?

“Ờ.”

Nhã Văn chờ anh nói tiếp, nhưng anh lại im lặng. Quả thật không thể nào hiểu nổi Bùi Nhã Quân của hiện tại.

“Hôm qua em ngủ ngon chứ?” Có vẻ Nhã Quân đã cạn sạch chủ đề để duy trì cuộc trò chuyện.

“Vâng,” Nhã Văn bất giác sờ lên hai má nóng bừng, “Sau lúc ấy thì liền ngủ luôn…”

“Còn anh hầu như thức trắng cả đêm…”

Cho nên bây giờ mới uể oải như thế? Nhã Văn bật cười bất đắc dĩ, thật ra cô cũng thao thức suốt, lăn qua lăn lại, làm thế nào cũng không bỏ được khuôn mặt u ám của ai kia ra khỏi đầu.

“…”

Cả hai đều trầm mặc, thậm chí Nhã Văn còn hoài nghi, chẳng lẽ anh gọi điện chính là muốn xem xem liệu cô có đang ở nhà say giấc nồng, trong khi anh thì phải chìm trong một đống công việc bề bộn không cất nổi đầu lên được chăng.

“Anh…” Nhã Quân hít một hơi thật sâu, “Anh rất nhớ em.”

Trong nháy mắt, tâm trí Nhã Văn xoẹt qua một hình ảnh, Nhã Quân đứng trước cửa sổ văn phòng, ngắm nhìn cơn mưa tí tách bên ngoài, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng tùy tiện vơ bừa trên ghế hồi sáng nay, ống tay áo còn vương mồ hôi nên phải xắn gấu lên tận khuỷu tay để giấu, cà vạt xiêu vẹo, thắt lưng gài sai lỗ mà anh còn không thèm để ý. Cặp kính gọng đen trước giờ đều ở trên sống mũi, có lẽ vì quá mệt mỏi nên bị tháo xuống cầm trong tay, mái tóc nửa dài nửa ngắn không chịu ngoan ngoãn nằm gọn sau tai mà ương bướng bung ra che khuất tầm mắt. Trước ngực áo sơ mi trắng có một vệt màu nâu nhạt, dùng caravat che cũng không xong, đó là vì trong lúc anh nhớ cô, lơ đãng đã để sánh một ít cà phê lên người hồi nào không biết.

Nhã Văn nghĩ đến nét mặt khi Nhã Quân hôn cô, hết sức chăm chú, như thể thế giới chỉ có một mình cô vậy.

“Em cũng nhớ anh…” Chưa kịp dứt lời, Nhã Văn liền nhận ra mình vừa thốt lên điều gì. Cô vỗ trán, thực muốn đánh cho bản thân tỉnh lại, Bùi Nhã Văn, sao mày dám nói câu đó, mày có biết chỉ cần một câu này là có thể làm mối quan hệ với Nhã Quân loạn càng thêm loạn không hả.

Đầu bên kia Nhã Quân cũng không ngờ Nhã Văn sẽ trả lời như thế, anh sững sờ một hồi rồi bật ra tiếng cười khe khẽ: “Đừng có vỗ nữa, đỏ hết cả đấy…”

Thật sự Nhã Quân không cài lén camera trong phòng cô à?

“…” Nhã Văn nghẹn lời, cô không biết nên nói gì, cũng không muốn giải thích, biện hộ rằng vì thất thần nên mới vô tình buột miệng. Thật chẳng muốn lên tiếngthêm bất cứ điều ngốc nghếch nào nữa, nếu được, có thể coi như cô chưa từng nhận cú điện thoại này hay không?

“Buổi tối chờ anh về ăn cơm, bye.” Nhã Quân dứt khoát cụp máy, không cần cận mặt Nhã Văn cũng biết thừa anh đang cười trộm, cười đến nỗi hai cái lúm đồng tiền mờ nhạt hằn lên rất sâu, rất sâu.

Nhã Văn ngẩn người trông chiếc điện thoại di dộng, bỗng kéo chăn che kín đầu rên rỉ: “Lạy chúa tôi, hãy để tôi chết luôn đi cho nó xong…”

Chiều hôm ấy, Nhã Văn ngủ không yên giấc, ý thức cô mơ mơ hồ hồ, chốc thì thấy trời đã tối, lát lại tưởng vẫn còn sáng, nhiệt độ cơ thể cũng lúc nóng lúc lạnh. Thẳng đến khi ánh đèn bàn được bật lên tỏa ra một luồng sáng ấm áp, Nhã Văn mới chậm chạp mở to hai mắt.

Nhã Quân ngồi trên ghế xoay cạnh giường, một bàn tay đặt lên tay vịn, tay kia cầm chiếc kính đen, miệng còn vô thức cắn cắn đầu gọng kính.

“Tỉnh chưa? Ăn chút cháo đi.” Anh định thần, đeo kính lên mũi, đứng lên lấy bát cháo đặt trên bàn bưng tới trước mặt Nhã Văn.

“Đã… đã trễ thế này rồi à…” Nhã Văn lúng túng ngồi dậy kê gối tựa vào thành giường.

“Lúc anh về, thấy trán em nóng, có lẽ chưa khỏi ốm hẳn.” Nhã Quân cầm bát cháo đưa cho Nhã Văn, cô lại cứng đầu không chịu nhận, anh liền nổi hứng trêu ghẹo, “Muốn anh đút cho à?”

“Em tự ăn.” Nhã Văn như vừa hồi hồn từ trong giấc mộng, lập tức nhận lấy cháo húp một lèo.

Nhã Quân im lặng, chờ cô ăn uống xong xuôi mới hỏi: “Nữa nhé?”

Nhã Văn lắc đầu, cảm thấy không đói cũng không no, cứ như thân thể này không phải là của mình vậy.

Nhã Quân mang bát ra ngoài, sau đó Nhã Văn nghe thấy phòng bếp có tiếng cọ rửa. Anh vẫn luôn làm mọi thứ một cách hoàn hảo nhất, cho nên vào đêm sinh nhật lần thứ mười sáu ấy, khi phát hiện Nhã Quân hôn mình, Nhã Văn liền đi đến kết luận đây là hành động nông nổi ở tuổi vị thành niên – anh chỉ muốn thử hôn một cô gái, còn cô xui xẻo thế nào lúc ấy lại nằm ngay trong tầm tay.

Nhưng thực tế chứng minh, cô đã nhầm. Nhã Văn nắm chặt chăn, mỉm cười bất đắc dĩ, có thể trước nay cô đều chưa từng hiểu được con người Bùi Nhã Quân.

“Nghĩ gì vậy?” Không biết Nhã Quân trở lại từ bao giờ, hai tay áo sơ mi xắn cao, không thấy cà vạt đâu, chỉ thấy một vết bẩn màu nâu nhạt rõ ràng trên ngực.

Nhã Văn ngẩn ra, đây chẳng phải là hình ảnh Bùi Nhã Quân hiện lên trong tâm trí cô hôm nay sao?

Nhã Quân ngồi xuống cạnh giường, cúi nhìn Nhã Văn, hơi thở của anh rất gần mặt cô, khiến cô không tự chủ mà căng thẳng.

“Không, không có gì…” Nhã Văn kéo chăn lên cao, hận sao không thể tự quấn mình thành con sâu đo luôn. Cô rụt chân, trùm kín mít hơn một nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn.

“Thật à?” Nhã Quân lại tiến sát thêm tí nữa, chóp mũi anh gần như chạm phải mũi cô.

“Ừ.” Nhã Văn không dám gật đầu, ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám làm, chỉ sợ đụng vào môi Nhã Quân, mặc dù lúc này khuôn mặt cô đã thọt lỏm trong tấm chăn dày.

Mái tóc bất trị của Nhã Quân thi thoảng lại mơn man trên bờ mi Nhã Văn, khiến cô ngứa ngáy không nhịn được chớp chớp vài cái.

“Làm sao vậy?” Thanh âm của Nhã Quân tràn đầy dụ hoặc.

“Tóc anh…” Hai gò má núp dưới chăn vô thức đỏ bừng.

“?”

“Tóc rất thời trang… Trông cứ như nghệ sĩ ấy…” Thực ra Nhã Văn muốn nói, tóc anh đâm vào mắt em, thế nhưng thốt lên lại bất giác trở thành mấy lời vô vị không để đâu cho hết.

Nhã Quân cười nhẹ một tiếng: “Sao em lại có vẻ khẩn trương nhỉ?”

Cái này còn phải hỏi à? Nhã Văn nuốt một ngụm nước bọt.

“Những gì em nói trên điện thoại có được coi là thật không?” Mặt Nhã Quân hiện rõ hai lúm đồng tiền nho nhỏ.

Nhã Văn không gật cũng không lắc: “Em… lúc ấy em nói mớ…”

Nhã Quân nheo mắt lườm cô, giọng nói vừa bất lực lại tràn ngập cưng chiều: “Bùi Nhã Văn, em cứ phải làm một con đã điểu như thế mãi mãi à?”

Nhã Văn mở miệng định phản bác, nhưng một âm thanh quen thuộc bất ngờ truyền đến sau lưng Nhã Quân: “Đâu phải à nha, tôi nghĩ cô ấy tiến bộ nhiều rồi đấy chứ, không còn giữ khư khư cái tâm lý trốn tránh thực tế nữa rồi – đúng không, Nhã Văn?”

Bách Liệt chẳng biết từ đâu tìm được một khẩu mía ngậm trong mồm, anh đứng ngả ngớn trước cửa phòng, đôi mắt phượng xinh đẹp kia có vẻ không chứa nhiều hảo ý cho lắm.

Nhã Quân bình tĩnh đứng dậy đi tới đối diện với Bách Liệt: “Mong anh lần sau đừng nghe trộm người khác nói chuyện.”

Nhưng Nhã Văn chỉ cần nhìn qua một cái đã biết, cái vẻ bình thản đó chỉ là sự tĩnh lặng trước cơn giông bão mà thôi.

“Không phải, cửa mở mà, đúng lúc tôi đến tìm Nhã Văn.” Vẻ mặt Bách Liệt rất vô tội.

“Cô ấy không rảnh.” Giọng Nhã Quân lạnh băng.

“Vậy,” Bách Liệt cười tươi như hoa, “Anh thì rảnh chứ?”

“…” Nhã Quân quan sát Bách Liệt, không đáp.

“Tôi đói bụng, vốn nghĩ anh về sẽ cùng ăn cơm, nhưng chờ mãi không thấy người đâu, cho nên muốn qua hỏi một chút để còn biết đường tự sắp xếp.”

Nhã Quân vẫn nhìn chằm chằm Bách Liệt, như muốn bóc trần lớp mặt nạ gian xảo kia mà trông xem đến tột cùng có điều gì còn giấu ở bên dưới.

“Trên bàn bếp có cháo, trứng muối và cải bẹ trong tủ lạnh.” Nói xong, Nhã Quân gượng cười cho có lệ, sập cửa “bang” một cái, cài chốt khóa luôn để phòng hờ.

“A…” Nghe được tiếng khóa cửa, Nhã Văn có cảm giác tai họa sắp rơi xuống đầu đến nơi.

Nhã Quân xoay người ôm ngực liếc cô, vẻ mặt vô cùng đáng sợ: “Bùi Nhã Văn, khai thật xem mấy năm nay còn có bao nhiêu ‘Tưởng Bách Liệt’ bên cạnh em hả?”

“Chỉ có một…” Trên thế giới này, cũng chỉ có một Gabriel mới có thể nhìn thấu được cô mà thôi.

“Khi nào anh ta đi.” Nhã Quân hỏi thẳng không thèm vòng vo tam quốc.

“Không… Em không biết,” Bởi vì chùm chăn nên giọng cô nghèn nghẹt buồn bực, “Em còn chưa nghĩ ra…”

Nhã Quân nheo mắt, đỉnh đầu nhấp nháy hai chữ “Nguy hiểm” đỏ chói: “Ý của em là, em muốn cùng đi với anh ta?”

“Em nói chưa nghĩ ra mà…” Nhã Văn mở to đôi mắt hoảng hốt, chỉ sợ bị sư tử lao tới vồ lấy bất cứ lúc nào.

Nhã Quân quả nhiên không nhịn được xốc cô ra khỏi chăn, cầm lấy cổ tay cô giận dữ quát: “Tốt nhất em đừng khiến anh nổi điên, bằng không chuyện gì anh cũng dám làm, hiểu chưa?”

“Vâng vâng vâng…” Nhã Văn nhăn nhó đáng thương nặn ra biểu tình cầu xin tha thứ, “Em biết rồi…”

Mẹ nói đúng quá, cô thực sự chỉ là một con cọp giấy, sẵn sàng nhượng bộ người đàn ông này vì lợi ích toàn cuộc, Nhã Văn vốn là một nàng công chúa kiêu ngạo, nhưng khi phải đối diện với con sư tử hung hãn trước mặt, cô lại biến thành một tên lính đào ngũ hèn nhát từ bao giờ không hay.

“Em tốt nhất,” Nhã Quân cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, “Quyết định lại đi.”

Sau đó, anh buông tay cô, xoay người mở cửa, tỏ ra không hề bất ngờ khi thấy Bách Liệt chưa kịp chạy trốn khỏi hiện trường mà đứng chôn chân tại chỗ, xấu hổ cười trừ.

Nhã Quân lườm anh ta, đi thẳng về phòng mình, bỗng nghĩ đến điều gì mà quay đầu lại nói: “Lần sau còn muốn mượn áo ngủ thì coi chừng cái tay anh đấy.”

Cửa một lần nữa đóng sầm trước mặt Bách Liệt, anh chàng ngoáy ngoáy lỗ tai, tự nhủ thầm: “Haizzz, vẫn là nên đi ăn cháo thôi.”

Thời tiết càng ngày càng oi bức, loáng cáiđã sắp đến tháng bảy.

Nhã Văn đứng ở trước gương tự ngắm nghía chính mình, cảm thấy bản thân có phần khang khác, nhưng lại mơ hồ không rõ cái phần khang khác ấy ở chỗ nào mọc ra. Có lẽ, Nhã Văn kéo kéo mấy lọn tóc, là vì tóc nay đã dài hơn chăng.

Mấy ngày nghỉ lễ này Nhã Văn hầu như chưa hề đi đâu, hôm nào cũng thấp tha thấp thỏm ngồi ngốc ở nhà, cô xoa xoa mặt chột dạ, từ bao giờ mình lại sợ Bùi Nhã Quân như vậy? Hơn nữa cảm giác sợ sệt này dường như còn xen lẫn một chút tư vị khác, mỗi lần nghĩ tới, Nhã Văn bất giác đều miệng đắng lưỡi khô, vô cùng khó chịu mà không thể lý giải nguyên do.

“Cái kia…” Bách Liệt tựa cửa phòng tắm, vẻ mặt dõi theo Nhã Văn đầy phức tạp, “Cô có biết mình đứng tần ngần bao lâu rồi không?”

“Gì chứ,” Nhã Văn lúng túng làm bộ chỉnh trang một hồi, “Phụ nữ đều là như vậy, anh không hiểu sao?”

“Để tôi cho cô mượn gương,” Biểu tình phức tạp của Bách Liệt bắt đầu trở nên vặn vẹo, “Còn cô nhường tôi đi toilet nhé?”

“Oái, ngại quá,” Nhã Văn ngượng ngùng rời khỏi phòng tắm, “Cứ tự nhiên.”

Bách Liệt gấp gáp đóng cửa lại, Nhã Văn đứng ngoài bối rối gãi đầu, thật sự lâu như vậy à, cô chỉ hơi thẫn thờ chút xíu thôi mà.

Trong bữa cơm trưa, Bách Liệt phấn khởi đề nghị cả hai đến trường học cũ của Nhã Văn thực hiện “Một cuộc chạy đua đường dài nhân dịp đẹp trời”.

“Nóng mà được ra mồ hôi thì cực kỳ sảng khoái đó nha.” Bách Liệt đã thay sẵn một bộ đồ thể thao, khuôn mặt đen thùi lùi vì háo hức nên thêm phần sáng sủa.

Bọn họ bấp chấp cái nắng như thiêu như đốt để đi bộ đến trường trong suốt một tiếng rưỡi đồng hồ, Nhã Văn mệt đến độ không còn hơi sức để thở, Bách Liệt lấy ra một chai nước từ trong ba lô đưa cho cô, nháy mắt trêu ghẹo: “Chưa bắt đầu đã muốn bỏ cuộc rồi à?”

Nhã Văn câm nín nhìn anh không nên lời, Bách Liệt muốn “Chạy đua đường dài nhân dịp đẹp trời” thật sao?

Ngửa đầu tu một lèo, cuối cùng Nhã Văn mới tỉnh táo phần nào, nhìn mấy đứa nhóc mướt mồ hôi đuổi theo quả bóng trên sân vô cùng vui vẻ, cô ai oán lẩm bà lẩm bẩm: “Giá có thể quay ngược thời gian thì tốt biết bao a…”

“Nhưng chúng ta không thể quay trở về,” Bách Liệt sóng bước cùng cô, mỉm cười ngắm nhìn bọn trẻ con trong sân tập, “Cho nên chỉ đành cố gắng bước tiếp về phía trước thôi.”

Nói xong, anh đặt ba lô sang bên cạnh, vỗ vỗ lưng Nhã Văn: “Đi nào, xuất phát!”

Chẳng hiểu tại sao, Nhã Văn mới đầu còn mềm rũ như con sên, sau lại không tự chủ cũng chạy theo Bách Liệt, bóng lưng anh trông tràn đầy tự tin và mạnh trẽ, Nhã Văn nghĩ, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến người khác không thể nào cưỡng nổi sức hút của anh.

“Chú ý duy trì nhịp thở, năm vòng đầu tiên chỉ được hô hấp bằng mũi, không được dùng miệng, tiếp mới hít thở bằng cả mũi lẫn miệng, vận tốc và khoảng cách giữa các bước phải luôn đồng nhất.” Bách Liệt vừa chạy vừa hô.

Anh còn tưởng bở mình là giáo viên thể dục à…

Nhã Văn nín cười, chạy đều đều sau Bách Liệt. Lũ nhóc chơi đá banh thừa dịp nghỉ ngơi nhe răng cười tươi rói với hai người bọn họ, đại khái chắc là cảm thấy gặp được “bạn cùng cảnh ngộ”, chung chí hướng vận động dưới cái nắng nóng kinh khủng nên ra sức cổ vũ. Mặc dù cầm chắc về nhà sẽ bị ăn mắng, những đứa trẻ này vẫn liều lĩnh chơi thả phanh, cơ hồ không hề lo lắng đến phiền não tiếp đó, chỉ cầu được vui vẻ trong giây phút này, như vậy đã là quá đủ.

Nhã Văn có phần hơi ghen tị, càng lớn lên con người ta càng coi trọng kết quả hơn quá trình, lại sợ thất bại và đau đớn. Trong công việc, tình cảm hay cuộc sống, người lớn chỉ phiền não vì không thấy thành quả cuối cùng, mà không biết tự lo lấy bản thân, còn trẻ con thì khác, mọi sự việc qua những đôi mắt trong sáng của chúng đều diễn ra một cách đơn thuần chứ không bị phân định rạch ròi thành tốt hoặc xấu, ít nhất, trong quan sát của lũ trẻ, những gì liên quan đến thực tế khắc nghiệt đều là những điều vô nghĩa không mảy may tác động được đến chúng.

“Nhanh đuổi kịp tôi đi!” Bách Liệt hét lên phía trước.

Nhã Văn vội vàng thu hồi suy tư, đẩy nhanh tốc độ. Lỗ chân lông trên cơ thể đều mở rộng khiến mồ hôi cô đổ ra như tắm, ánh mặt trời rọi vào mặt, vào da thịt như muốn bốc hỏa, nhưng Nhã Văn lại cảm thấy cực kỳ vui sướng, một loại vui sướng lâu lắm rồi cô chưa được trải nghiệm.

Không biết qua bao lâu, Bách Liệt đột nhiên chậm lại, chạy song song cùng Nhã Văn, một lát sau, anh thong thả cước bộ lùi đằng sau cô.

Cố thêm nửa vòng, Nhã Văn rốt cuộc cầm cự không nổi nữa phải ngừng hẳn, quỳ sụp xuống. Không có Bách Liệt thúc dục, dường như cô cũng mất động lực tiếp để tục chạy, cả người rũ ra mệt nhừ.

“Mau… Đứng lên…” Bách Liệt hổn hà hổn hển kéo Nhã Văn, “Đường nhựa có nhiệt độ rất cao, dễ gây tổn thương da…”

Nhã Văn lảo đảo đứng dậy, bị Bách Liệt dẫn đi nửa vòng còn lại, cuối cùng cả hai ngã vật dưới bóng cây xanh.

Tìm thấy bình nước đầy, Nhã Văn vội vàng tu ừng ực, cô kiệt sức đến nỗi ngón tay cũng buồn nhúc nhích.

“Ngồi xuống,” Bách Liệt nắm lấy tay cô, để cho cô tựa vào chỗ khô ráo, sau đó mới vừa quệt mồ hôi vừa uống nước, “Sao không chạy tiếp.”

“Chạy… hết nổi…” Nhã Văn rất muốn nằm thẳng cẳng ở đây luôn. Nếu tiếp tục chạy chưa chắc cô đã mệt như bây giờ, nhưng một khi đã dừng lại, cô chỉ cảm thấy xương khớp mình như nứt ra từng mảnh.

“Vì sao chạy hết nổi?” Bách Liệt cũng mệt mỏi không kém, tuy vậy hơi thở đã dần dần ổn định.

“Không biết…” Nhã Văn đoạt lấy khăn lông anh đang dùng rồi lau mồ hôi trên mặt mình.

“Bởi vì,” Ánh nhìn trong suốt của Bách Liệt ẩn chứa một nét gì đó mơ hồ khiến lòng cô khẽ động, “Người vẫn đi phía trước cô bất chợt biến mất, hắn lùi sang bên cạnh, thậm chí tụt phía sau cô, cho nên cô hoang mang, không biết phải làm gì tiếp theo.”

“Có thâm thúy như vậy không…” Nhã Văn dõi mắt trông theo tụi nhỏ trên sân, muốn thử suy ngẫm về điều Bách Liệt vừa nói, chỉ thấy đau đầu không thể nào chịu nổi.

“Nó giống như, có một người đàn ông luôn ở trước mặt cô, cô ngẩng đầu một cái là có thể nhìn thấy ra anh ta, nhưng đến một ngày, cô phát hiện anh ta lại gần cô, quan sát cô, vì vậy cô trở nên sợ hãi và trốn tránh, thế là anh ta bị cô bỏ lại sau lưng….”

“… Tưởng Bách Liệt,” Nhã Văn cắt ngang lời anh, “Anh quá đà rồi đấy.”

Bách Liệt không nói gì, chỉ học theo Nhã Văn ngắm mấy đứa trẻ con xa xa, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt.

“Anh không trở thành bác sĩ tâm lý quả đáng tiếc.” Một lát sau, Nhã Văn bỗng quay sang liếc gò má Bách Liệt, có chút xúc động than nhẹ.

“Phải,” Bách Liệt nhìn lại, vẫn mỉm cười, “Nhưng bố tôi không cho phép, nói rằng tôi dễ dàng bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của bệnh nhân quá.”

Tối hôm đó, Nhã Văn và Bách Liệt sau khi trải qua một buổi chiều “hành xác” thì thỏa mãn thả lỏng người trên ghế sô pha gặm hambuger, cùng lúc ấy Nhã Quân trở về nhà với nét mặt tràn đầy hàn khí.

Cô nàng Nhã Văn còn đang hứng trí bừng bừng bình luận về bộ phim truyền hình trên TV bỗng im phăng phắc, miễn cưỡng cười cười che giấu sự lúng túng, nhưng Nhã Quân mắt nhắm tai ngơ bỏ thẳng về phòng, chỉ để lại cho cô một bóng lưng lạnh lẽo.

Nhã Văn sững sờ nhìn cánh cửa đóng chặt, lại nhìn Bách Liệt, tâm tình có điểm bất bất đắc dĩ mà không bết nên làm sao cho thỏa.

“Tiểu tử này,” Bách Liệt vừa liếm nước ép cà chua đang chảy trên mu bàn tay vừa thì thầm, “Đừng nói là đã đọc “Phương pháp theo đuổi phụ nữ cấp tốc trong ba ngày” do mình viết rồi chứ…”

“Cái gì?….” Nhã Văn mờ mịt hỏi.

“Anh ta đang dùng chiến thuật ‘Lấy lùi làm tiến, tiến lui thích hợp’, chuyên dùng để đối phó với loại phụ nữ ngốc nghếch, ưa mềm sợ cứng, hay do dự không quyết đoán.” Bách Liệt giải thích.

Nhã Văn há mồm định đáp, Nhã Quân bất thình lình lại mở cửa đi ra, biểu hiện và giọng nói đều cực kỳ lạnh lẽo: “Bùi Nhã Văn, vào đây cho anh.”

“A…” Nhã Vănbất lực.

Cô không biết mình đã đứng dậy như thế nào, cũng không biết mình đi đến phòng Nhã Quân ra làm sao, chẳng qua là khi định thần lại, cô đã thấy Nhã Quân ở trước mặt, còn tiện tay đóng cửa luôn.

“Chiều nay đi đâu?” Nhã Quân tháo cả vạt vứt lên ghế tựa, sau đó cởi từng nút cúc trên tay áo sơ mi.

“Trường học,” Nhã Văn lặng lẽ lùi hai bước, kịch đường va vào bàn học. Ngoài trời vẫn còn sáng, kim đồng hồ chỉ 6 giờ 15 phút.

“Đi làm gì?” Nhã Quân bắt đầu cởi khuy trước ngực, chỉ mất vài giây liền cởi áo ra hoàn toàn, cơ bắp trần trụi ướt đẫm mồ hôi bóng loáng.

“Chạy bộ…” Nhã Văn sờ sờ mũi, không mấy tự nhiên, tiếp theo không phải định…

Nhã Quân đá bít tất, nhanh chóng mở nút dây lưng, hai chân thon dài ẩn giấu trong chiếc quần âu màu đen bất ngờ hiện ra trước mắt Nhã Văn, trên người anh còn mỗi chiếc quần lót ôm sát vật nam tính.

“Chạy bộ?” Nhã Quân quăng bừa chiếc quần tây ra chỗ khác, hơi kinh ngạc nhìn Nhã Văn, khóe mắt tràn ngập ý cười.

“Ừ.” Nhã Văn dời mắt, khoanh tay trước ngực, cố tỏ ra tự nhiên.

Anh ấy hiện tại sao… không mặc quần đùi như ngày xưa?

“Anh cứ tưởng em ghét vận động.” Nhã Quân mở tủ, lấy một chiếc quần thể thao và một cái áo phông rồi mặc vào, nhưng động tác so với lúc cởi đồ chậm chạp hơn rất nhiều.

“Cũng không phải là thích…” Nhã Văn hết sờ mũi lại sờ cằm, láo liên nhìn ngó quanh quẩn.

“Vậy sao còn muốn đi?” Cuối cùng anh cũng mặc xong quần, thoải mái tròng áo lên người.

“Bách, Bách Liệt khăng khăng đòi…” Nhã Văn xoa xoa cổ họng, nhủ thầm làm như vậy có lẽ tự nhiên hơn nhiều.

Động tác của Nhã Quân chợt khựng, sau đó nhanh chóng mặc áo, rồi tiến về phía Nhã Văn, chống hai tay lên bàn sách sau lưng cô: “Xem ra, hắn có ảnh hưởng rất lớn với em.”

Nhã Văn rất muốn thẳng thắn xác nhận, nở một nụ cười thân thiện coi như đồng ý, nhưng làm thế nào cũng cười không nổi.

“Có muốn,” Nhã Quân im lặng ngó cô, nhãn thần mang theo một chút trêu chọc, “Cùng nhau tắm hay không?”

Cái gọi là “Cùng nhau tắm”, chính là cả ba người cùng đi tới phòng tắm mới khai trương cạnh nhà.

“Trông xa hoa quá,” Bách Liệt đứng trước cổng lớn, vuốt cẳm cảm khái, “Anh xác định chỗ này ngoại trừ tắm không có phát sinh thêm dịch vụ nào khác sao?”

Nhã Quân và Nhã Văn lãnh đạm liếc xéo anh, một trước một sau vào bên trong.

Bách Liệt vội vàng đuổi theo, chưa được mấy bước đã bị Nhã Quân nắm lấy cổ áo kéo lại: “Ông anh à, ở bên này.”

Bách Liệt trông theo Nhã Văn đứng ở cửa phòng dành cho nữa, lại trộm nhòm Nhã Quân phía sau, vẻ mặt thành thật: “Ngại thật, tôi vừa nhớ ra là mình đã tắm rồi…”

Không đợi Bách Liệt nói xong, Nhã Quân đã lôi xềnh xệch anh vào gian cho nam, Nhã Văn ngạc nhiên nghĩ thầm, sao tự nhiên lại có cảm giác bị rơi vào bẫy thế nhỉ?

Nhưng cô ngay lập tức vỗ ngực tự trấn an, may mà người bị tính kế không phải là mình. Nghĩ tới đây, đáy lòng lại trào lên chút tư vị thỏa mãn, bởi vì cuối cùng cô đã được trở về với một thế giới Bùi Nhã Quân không cách nào đặt chân đến, thế giới này không có sợ hãi, không có mong đợi, không có xấu hổ, không có việc trái tim đập rộn ràng mà chẳng hiểu tại sao. Nơi đây chỉ có dòng nước ấm áp cùng với làn hơi mù mịt, khiến cô không thể thấy rõ người khác, cũng không trông rõ được chính bản thân mình.

Đợi đến khi ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ trên tường, Nhã Văn mới phát hiện cô đã ngâm trong này suốt một giờ, chợt nhớ tới hai kẻ đi tắm mà như đi đánh nhau kia, cô bèn nhanh chóng đứng dậy thay quần áo.

Vậy mà hai vị này còn chưa ló mặt ra ngoài phòng chờ, chẳng lẽ thật sự được hưởng thụ dịch vụ đặc biệt? Nhã Văn vừa lau tóc vừa ngồi xuống, nói không chừng bọn họ ở bên trong đang gây sự không biết trời đất là gì kìa.

Nhã Văn cười rộ, tưởng tượng cái cảnh hai người đàn ông lõa thể đánh nhau – tất nhiên, bộ phận quan trọng đã được bảo vệ – như hai học sinh tiểu học dùng cả tay và chân lao vào đối phương, trên mặt chỗ xanh chỗ tím, mồm miệng vẫn còn gào lên hùng hồn lý lẽ.

“Này, báo cảnh sát thôi,” Một người mặc đồng phục hớt ha hớt hải chạy ra từ khu của nam, “Có người gây hấn, khuyên thế nào cũng không được, gọi mấy đồng nghiệp xuống đấy hỗ trợ đi.”

“…” Nhã Văn trợn mắt há mồm sửng sốt, khăn trên tay rơi xuống.

Nghe được chuyện bát quái, những vị khách đang chán muốn chết vì chờ đợi liền hào hứng trở lại, cửa phòng lập tức kẹt cứng toàn người là người.

Nhã Văn cắn răng, xông lên ra sức chen lấn: “Nhường đường một chút, xin nhường đường nào.”

“Tiểu thư, cô không vào được.” Nhân viên giữ cửa lập tức chặn cô lại.

“Hai người đánh nhau… là bạn của tôi…” Nhã Văn lúng búng giải thích, quyết tâm phải đi vào khuyên can.

“Vậy cũng không được, đâu là nơi dành cho đàn ông.” Anh chàng nhân viên dán mắt vào cô, chắc chưa bao giờ thấy chuyện kỳ quái như vậy.

“Làm ơn cho tôi qua đi mà!” Nhã Văn lo lắng muốn thoát ra.

“Bùi Nhã Văn!” Đằng sau cô bỗng truyền đến giọng nói của Nhã Quân, cô ngoảnh đầu, trông thấy Nhã Quân và Bách Liệt ôm ngực, kinh ngạc thưởng thức bộ dáng tuyệt vọng tìm cách chui vào phòng tắm nam của Nhã Văn.

“Ơ…” Nhã Văn ngơ ngác nhìn người gác cửa, lại quay đầu nhìn hai vị kia, sau đó mặt đỏ lựng, lách khỏi đám đông ra ngoài.

Nhã Quân ngó qua đầu Nhã Văn trông lên biển nam giới rõ rành rành trên tường, tức giận hỏi: “Giải thích sao đây?”

Nhã Văn xấu hổ đẩy tay anh ra, lí nhí nói: “Bọn họ bảo có người đánh nhau, em tưởng…”

“Tưởng là tụi anh?” Nhã Quân dở khóc dở cười.

“Em không thấy hai anh, em nghĩ không thể nào lại tắm lâu như vậy…”

“Đúng là bọn anh rất nhanh đã đi ra, nhưng lại cho rằng một, hai giờ nữa em mới xong, vậy nên qua bàn bi-a làm mấy trận trong lúc chờ.” Nhã Quân bất đắc dĩ phân trần.

“…” Người xung quanh coi náo nhiệt đều bật cười ha hả, Nhã Văn cúi đầu, không ngừng tìm xem có cái lỗ nào để mình chui xuống cho rồi.

Bách Liệt thở dài, lắc lắc ngón trỏ kết luận: “Cô luôn nghĩ về đàn ông quá đơn giản.”

Đêm đó, Nhã Văn đột nhiên phát hiện mình và Nhã Quân lại có thể như ngày xưa không hề cố kỵ mà trò chuyện, tranh luận, cái loại ràng buộc, che giấu tâm tình mọi lúc mọi nơi này, cuối cùng biến mất sạch chẳng còn lưu giữ chút nào trong lòng. Mặc dù sáng hôm sau, bọn họ tự bọc mình dưới lớp gai nhọn của một con nhím xù lông như cũ, nhưng cô tin rằng, cô và anh vẫn có thể trở về là chính mình, chỉ có điều, muốn làm được như vậy thì cả hai đều cần động lực để thay đổi.

Đến tầm hai giờ trưa, Nhã Văn và Bách Liệt lại tới trường thi chạy, lần này, cô không đuổi theo Bách Liệt nữa, mà tự do chạy theo ý thích của mình.

Mấy đứa nhỏ đang nghỉ xả hơi ở bãi bóng bên cạnh đứa nào đứa nấy đều hô to: “Cố gắng lên!” Nhã Văn rất muốn quay sang mỉm cười cảm ơn, nhưng cô mệt mỏi đến độ cơ thể cũng không kiểm soát nổi. Thấy Bách Liệt thoải mái núp dưới bóng râm uống nước, Nhã Văn nghiến răng đẩy nhanh tốc độ thêm một chút.

“Mệt chết mất…” Nhã Văn đổ chai nước lên đầu, mãi mới có cảm giác mát mẻ được phần nào.

“Làm vậy càng nóng hơn.” Hô hấp của Bách Liệt vẫn bình ổn như không.

“Mặc kệ…” Nhã Văn bắt đầu lấp đầy cái bụng trống rỗng.

“Sắp đến tháng bảy rồi ha.” Bách Liệt lơ đãng nhìn xa xa, bỗng nhiên lên tiếng không đầu không đuôi.

“Ừ…” Nhã Văn lau mồ hôi, hơi nản chí, ngày phải ra quyết định đã sắp gần kề.

“Cô có muốn ở lại không?”

Nhã Văn sửng sốt nhìn anh, một người thích phiêu bạt tứ phương như Bách Liệt sao tự nhiên lại khuyên người khác ở lì một chỗ cho được.

Nhưng Bách Liệt chỉ mỉm cười, dùng giọng điệu lạc quan, mang theo một ít nho nhã cất lời: “Kỳ thực, chẳng có ai thích trôi nổi mãi, xa xứ đều vì lý do này nọ, mặc dù lý do của mấy kẻ khác thường là đôi ba cái loại vớ vẩn mà thôi.”

“Bách Liệt…” Thanh âm của Nhã Văn có phần khàn khàn, “Anh thật là… một người rất đặc biệt.”

“Thế à,” Nụ cười trên môi Bách Liệt không đổi, “Tôi cũng cho là vậy.”

Nhã Văn bật cười, nếu như, chỉ là nếu như mà thôi, người cô thích là Bách Liệt, có lẽ tình cảm đó sẽ mang đến cho cô nhiều vui vẻ.

Lũ trẻ bắt đầu chơi đá banh trở lại, mặc dù ra mồ hôi như mưa, mặc dù khuôn mặt phơi nắng mà đen kịt, nhưng tụi nhóc vẫn vô cùng thỏa mãn, khiến người ngoài ngắm nghía không khỏi hâm mộ.

“Cô biết không, hồi đi học tôi cũng chơi tốt lắm, suýt thì được vào đội bóng của trường đó.” Ánh mắt Bách Liệt mờ mịt, tâm trí như bị trôi dạt về thời niên thiếu.

“Anh á?” Nhã Văn nhíu mày, “Nhưng anh so với dân tập thể thao thấy vừa gầy vừa yếu ớt.”

“Mấy thứ ầy đều phải rèn luyện đấy ạ.”

“Anh đá ở vị trí nào?”

“Đoán thử coi?” Bách Liệt cầm lấy chai thủy tinh, nháy mắt một cái.

Nhã Văn chăm chú quan sát anh, thốt lên theo trực giác: “Thủ thành?”

Bách Liệt mắt trợn tròn không tin nổi: “Sao cô biết?”

Nhã Văn cười khoái chí: “Vì lần nào ăn cơn bọn họ quăng chuối tới anh cũng đều bắt được ngon lành.”

Bách Liệt ngẩn người suy nghĩ một chút, sau cũng cười rộ lên: “Đó là phản ứng bản năng thôi à.”

“Lại nói đến chuyện đó,” Bách Liệt ung dúng hớp một ngụm nước, “Annie hồi trước là đàn em của tôi đó, có lần trong hội thao suýt bị banh đập vào, được thủ môn dự bị là tôi đỡ hộ, coi như cứu cô nàng một mạng – nhưng cái con người vô tình này hoàn toàn quên luôn rồi, tôi còn cố ý nhắc tới, chỉ thấy cô nàng thờ ơ như không…”

Nụ cười trên mặt Nhã Văn cứng đơ.

Bách Liệt vẫn còn chìm trong xúc động đưa mắt đuổi theo những đứa nhóc trên sân, giống như đuổi theo thời tuổi trẻ của chính mình.

Vậy, Nhã Văn không khỏi suy nghĩ, cô gái mà Bách Liệt nhắc đến, chính là một Annie luôn trầm lặng, mong cho người khác được hạnh phúc còn hơn chính bản thân mình đấy hay sao?

Annie thân mến.

Cậu khỏe không.

Chắc chắn là khỏe chứ gì. Nhận được tin cậu chuẩn bị kết hôn, quả thật mình cực kỳ kinh hãi, nhưng mà vừa nghĩ đến việc cậu đang hạnh phúc, mình liền cảm thấy vui theo.

Mấy ngày gần đây, mình và Bách Liệt đều tới trường học cũ tập chạy ( Hoặc có thể gọi nó là “Vận động ra mồ hôi”),nhìn khuôn mặt sung sướng của tụi trẻ con trên sân bóng làm chúng mình nhớ lại thưở thiếu thời, cảm khái thêm mấy nghìn lần. Nhưng buổi chiều hôm nay, khi Bách Liệt tình cờ buột miệng, người thiếu niên cứu cậu năm ấy là anh ta, mình mới hiểu được những điều cậu nói.

Xin hãy tha lỗi cho sự trì độn của mình, dù cậu có che giấu tốt đến cỡ nào mình cũng nên đoán được chút ít mới đúng. Cậu từng bảo, ngày đó chúng ta tha hương nơi đất khách quê người, cũng chỉ là vì trốn tránh hoặc theo đuổi. Mình và Bách Liệt thuộc loại người trước, còn Annie, cậu thuộc loại phía sau.

Cậu cố thu hết can đảm đi đến một nơi xa lạ, chẳng những không đau khổ, giận dữ, ngược lại còn luôn luôn tươi cười khích lệ tụi mình. Annie yêu dấu ơi, mình nghĩ, nếu mình mà là người được cậu yêu thương, hẳn mình sẽ trở thành người đàn ông may mắn nhất trên đời.

Cậu có lúc quá yên lặng làm người khác vô tình quên mất sự tồn tại của bản thân, nhưng tụi này không thể quen với cuộc sống không có cậu bên cạnh; cậu đôi khi khờ lắm, cầu nguyện cho mọi người thì cũng nên cầu cho cả mình chứ. Annie, cho dù cậu có quên được Bách Liệt hay không, cho dù cậu có thật lòng yêu người đàn ông cùng chung sống bây giờ hay không, mình chỉ muốn cậu biết, mình đều chúc phúc cho cậu, vì Annie đáng giá bằng tất cả những lời chúc phúc trên thế gian này.

Về phần trở lại Cherating, mình vẫn đang phân vân chưa quyết hẳn, thật không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vầy mà nhiều biến cố xảy ra quá, có lẽ tới một gian đoạn nhất định nào đó thì con người ai cũng cần một bước đột phá cho bản thân.

Rất mong được nhìn thấy dáng vẻ mặc áo cưới của cậu.

Nhã Văn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.