Đến trạm xá Liên Thành được y tá băng bó vết thương chân cậu bị gãy rồi. Lý Hiên sắc mặt lo lắng thêm chút tội lỗi, nếu không phải vì cứu cậu, Liên Thành đã không bị nặng như vậy. Thấy Lý Hiên lo lắng, Liên Thành an ủi: "Tôi không sao, chỉ là gãy chân thôi mà vài tháng sẽ hết, đừng lo" dù Liên Thành nói vậy nhưng trong lòng Lý Hiên vẫn tràng ngập cảm giác tội lỗi.
Trên đường Cõng Liên Thành về nhà, Lý Hiên không nói lời nào, vẻ mặt buồn bực thêm chút lo âu. Đỡ Liên Thành vào nhà xo Lý Hiên cũng rời đi, trước khi đi cậu không quen dặn dò Liên Thành đi đứng cẩn thận, cần gì thì gọi cậu đến giúp. Ra khỏi nhà Liên Thành, Lý Hiên không về nhà ngay mà về căn trú ẩn của mình. Trên tay cầm theo hộp thuốc cứu thương. Cởi chiếc áo trên người ra, lưng cậu hiện lên một vết thương rõ to, đây có lẽ là vết thương do lúc đánh nhau cậu đỡ cho Liên Thành, rửa vết thương xong cậu mặt lại áo rồi đi về nhà.
Màng đêm buông xuống, bao trùm không gian tĩnh lặng, bên ngoài không còn tiếng động người qua lại nữa chỉ còn vài chiếc xe chạy ngoài đường. Lý Hiên đang học bài thì nhận được tin của Liên Thành
"Ngày mai mẹ tôi đi làm sớm, cậu mang đồ ăn sáng qua cho tôi được không, nhớ mua một ly Socola nóng nữa nhé" đợi một lúc sau Lý Hiên mới trả lời "Được"
Liên Thành nhắn gửi tiếp: "Mai cậu đến sớm một chút, chân tôi bị thương đi lại khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bua-sang-ngot-ngao-co-socola/3709335/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.