Đúng là mẹ chồng tôi có khác, tôi biết bà đang xỏ xiên bà Ánh mà. Từ hồi đám cưới tới giờ tôi vẫn chưa gặp lại mẹ tôi lần nào, một cuộc gọi hỏi thăm cũng không có, ừ thì bà không phải mẹ ruột tôi, nhưng có đến mức đó không nhỉ?
Tôi lúc này mới bước tới ngồi ở vị trí đối diện, Ngọc ngồi bên cạnh mẹ nó, không hiểu sao, vừa thấy mẹ chồng tôi, cái vẻ lấm lét lúc nãy của nó biến mất hẳn. Vẻ mặt nó hoạt bát, tràn đầy tự tin nói dõng dạc:
- Cháu chào cô ạ.
Mẹ chồng tôi còn chẳng thèm nhìn con bé Ngọc. Bà Ánh hình như không hiểu mẹ chồng tôi đang xỏ xiên nên nói tiếp:
- Ở quê nhiều việc quá bà ạ. Con bé Ngọc nhà tôi vừa mới thi đỗ đại học xong nên lên đây tìm phòng trọ bà sui ạ. Mà, con bé này còn nhỏ, mới lên thành phố nên nhiều thứ còn không biết, tôi tìm mấy nhà trọ cho nó nhưng chẳng có chỗ nào yên tâm, an ninh ở Hà Nội chán quá bà ạ. Con bé ngờ nghệch lắm, mới mười tám tuổi tôi lại sợ nó bị lừa thì lại khổ. Thế nên tôi đang muốn cho nó ở chung với chị cho nó an toàn, mà nhà lại gần trường nữa.
Hai hàng mày tôi nhíu chặt lại, cảm giác bà phân biệt đối xử giữa tôi và cái Ngọc thật rõ rệt. Ừ thì chúng tôi không phải mẹ con ruột, với lại bà ta từng bán tôi đi cơ mà. Nhưng có tới mức như vậy không nhỉ? Hà Nội có bao nhiêu nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bua-nhan-sat-vach/2577829/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.