Mình cưới nhé em.
Vì anh chỉ cần em thôi
Yêu em mất rồi
Chưa bao giờ nguôi
Vì sinh ra để thành đôi
Đừng ngại ngần gọi tên anh đi
Mình cưới nhau đi
Chần chờ gì vợ ơi anh đây
Lời tuyệt vời nào hơn hôm nay
Tôi đưa tay che miệng mình, cảm xúc như đang vỡ òa ra thành hàng vạn mảnh. Lo, sợ, tức, giận... giận vì anh đã lừa tôi một cách đầy ngoạn mục, nhưng sau cùng... tất cả những cảm xúc ấy đều được trôi dạt đi và được thay thế bằng hạnh phúc... Hai mươi năm sống trên cuộc đời này tôi chưa bao giờ hạnh phúc đến vậy, nước mắt không ngừng rơi xuống. Chắc hẳn là anh đã cố tình gây dựng cái màn tai nạn để tôi lo đến chết đây mà. Ôi! Tôi ghét anh quá! Tôi đã rất lo lắng cho anh đấy! Tôi có nên tha thứ cho anh nữa không đây? 30 tết mà anh dành tặng cho tôi một món quà hú hồn hú vía.
Trái ngược với những biến động trong dòng cảm xúc của tôi. Anh nhìn tôi cười mỉm, có lẽ anh đang nghĩ rằng nụ cười và cái màn sến sẩm này của anh có thể xóa tan đi mọi chuyện. Anh vừa hát vừa tiến đến chỗ tôi đang đứng.
Tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu, anh đùa quá đáng rồi. Kể cả là bất ngờ cho tôi thì tôi cũng không thể chấp nhận được. Tôi sẽ giả vờ giận dỗi anh, để lắng nghe anh phải nài nỉ bên tai mình. Rồi...
Ôi, nhưng tất cả những kế hoạch trả thù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bua-nhan-sat-vach/2577824/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.