Lời nói của cô Ngân vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng tôi có thể nhìn ra... cô ấy nói như vậy là đang quan tâm tới tôi phải không? Ôi! Chuyện này thật lạ, rõ ràng là lần trước cô ấy còn ghét tôi ra mặt, liên tục dùng những lời lẽ chì chiết và đay nghiến tôi... Sao bây giờ lại?
Thôi thôi, tôi không muốn ảo tưởng đâu.
Cái Thu thấy vậy thì cười tủm tỉm, tôi liếc mắt ra hiệu nó đi vào bếp làm nốt việc để tôi nói chuyện tiếp với cô Ngân.
- Dạ, việc cũng không quá nặng đâu ạ. Tại bởi vì cháu thích nấu bữa tối cho anh Phong thôi ạ.
Vẻ mặt cô Ngân vẫn lạnh lùng khiến tôi phải nuốt nước bọt mấy lần, ánh mắt cô ấy giống như chim ưng vậy.
- Tôi nghe nói sức khỏe cô yếu, hay ốm nghén, người ngợm xanh xao. Cái thai cũng được 8 tuần rồi, làm gì thì làm, phải chú ý đến sức khỏe một chút.
Tôi mím môi, thật không thể tin nổi... cô ấy đang quan tâm đến sức khỏe của tôi ư? Vậy là, cô ấy không còn cấm chuyện giữa tôi và anh Phong nữa rồi ư?
Nói đoạn, một người mặc vest đen mang đến cơ man rất nhiều hộp và túi giấy khác nhau. Nhìn qua cũng biết toàn đồ xịn rồi.
- Đây là mấy món bổ dưỡng dành cho bà bầu, thằng Phong nó bảo nó là bác sĩ, lo chu toàn cho cô rồi nhưng tôi vẫn không tin tưởng. Nhìn mặt cô xanh xao lắm.
Cô ấy nói đến đây tự dưng tôi rưng rưng nước mắt, từ bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bua-nhan-sat-vach/2577817/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.