Nam Trung nghe vậy thì gào lên trong uất hận:
- Anh thì biết cái quái gì chứ? Không phải Mỹ Hạnh vì anh nên mới như vậy sao? Anh nghĩ anh tốt đẹp lắm à? Tại sao anh lại được công nhận? Anh bỏ cả gia đình để đi sang nước ngoài, đó không phải là bất hiếu sao? Tại sao mọi người vẫn cứ công nhận? Còn nữa, trong quá khứ anh đã qua lại với rất nhiều cô gái, anh vốn là kẻ không ra gì, vậy tại sao lại có được tất cả?
- VŨ NAM TRUNG! Bình tĩnh lại đi, đừng có quẫn quá nên nói cùn. Chú không phải là tôi, chú không bao giờ hiểu được. Ai cũng có con đường và sự lựa chọn của riêng mình. Mỗi người chỉ được sống một lần, nếu bố mẹ tôi thương tôi thật sự sẽ ủng hộ con đường của tôi. Với lại bây giờ tôi cũng có thể ngẩng cao đầu với họ rằng thu nhập tôi kiếm được không kém gì họ. Làm nghề gì cũng được, miễn là không cướp giật của ai là được, không phải như vậy là đúng sao? Tôi đơn giản chỉ không muốn sống trong sự chi phối của người khác, tôi không muốn bị nhiễm tư tưởng của người khác, chỉ đơn giản vậy thôi. Tôi nghĩ rằng người không thoát khỏi cái kén của mình mới là kẻ hèn nhát, yếu đuối. Quá khứ thì ai cũng có cả, sai lầm thì ai cũng mắc phải, bởi vì tôi là con người! Nhưng không nghĩa là hiện tại tôi sống không tốt, chú đừng có dùng cái tư tưởng cực đoan cùng cảm xúc tiêu cực của mình để phán xét tôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bua-nhan-sat-vach/2577802/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.