Anh nhìn vào mắt tôi một hồi rất lâu như đang đắn đo, mãi một lúc sau đó anh mới nói:
- Em là một cô gái thông minh, em là người đầu tiên khiến anh phải thay đổi cách nghĩ và suy nghĩ của mình. Em đã thực sự thuyết phục được anh rồi đấy.
Được anh khen, hai má tôi hồng lên, hóa ra thay đổi suy nghĩ của anh không hề khó như tôi hay nghĩ. Chỉ là vừa rồi chúng tôi cãi nhau, không hiểu nhau và không tìm được tiếng nói chung. Chỉ cần nằm cạnh nhau nói ra suy nghĩ của mình, vậy là mọi hiểu nhầm đều được giải quyết.
- Nhưng mà nói cho em biết này, anh cũng không yêu em vì nhan sắc đâu. Anh yêu em vì em là em, trong tình yêu anh không tìm được lý do tại sao anh lại yêu em. Tuy không yêu em vì nhan sắc nhưng anh hứa sẽ chẳng bao giờ để em xấu.
Người đàn ông của tôi thật ấm áp làm sao. Thừa thời cơ tôi tiếp tục nói:
- Vậy là anh đồng ý rồi nhé, à còn nữa, anh phải tin em, em và thầy Trung không có gì cả. Em chỉ yêu Đình Phong của em thôi!
Vừa nói tôi vừa nũng nịu vươn tay ra quấn vào cổ anh khiến anh cười khúc khích.
- Được rồi, anh tin em. Vậy thì anh có câu hỏi muốn hỏi em: em thích làm gì? Và sau khi ra trường em có định hướng gì chưa?
Trước câu hỏi của anh, tôi bỗng dưng mông lung vô cùng. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến định hướng nghề nghiệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bua-nhan-sat-vach/2577754/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.