Tôi khoanh tay lườm anh một trận, anh biết anh vừa nói sai liền nhăn mặt rồi tự đánh vào đầu một cái.
- Anh... anh xin lỗi, anh không cố tình, nhưng mà cứ mỗi lúc chạm vào người em, anh cảm thấy rất kích thích ấy... Ý anh chỉ là, em đẹp hơn những cô gái mà anh từng biết. Anh thề, ý anh chỉ là như vậy, ý là mạch máu dưới da của em nhiều nên nhìn da em hồng hào hơn cả trẻ con... ý anh chỉ vậy... là... là do lúc nãy... anh nói không suy nghĩ nên mới thô như vậy... Uyển Hạnh, đừng để ý có được không?
Nhìn anh lắp bắp giải thích một tràng mà tôi cười thầm, tôi cũng không muốn phá vỡ giây phút của hai chúng tôi nên quyết định tha thứ cho anh.
- Được rồi, đồ hâm, nói toàn ngôn ngữ y khoa người ta chẳng hiểu gì cả.
Anh phì cười, lại tiếp tục đưa tay chạm lên đùi tôi bóp nhẹ.
- Anh đang tìm hiểu tại sao cấu trúc da của em có thể mịn màng đến như thế, mùa hè thì mát, mùa đông thì ấm, giống như là được nuôi dưỡng thường xuyên.
Trời đất, bây giờ đã quá giờ làm của anh rồi mà anh vẫn còn đang khám da cho tôi đấy à. Tôi đến chịu anh bác sĩ của tôi mất thôi, anh nói cứ khiến tôi buồn cười làm sao đấy. Nhưng quả thật, từ bé đến giờ tôi chẳng bao giờ dưỡng da, chịu nắng chịu mưa quanh năm suốt tháng, làm gì có tiền mà mua kem dưỡng da chứ?
- Em hai mươi tuổi còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bua-nhan-sat-vach/2577738/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.