Tôi nãy giờ vẫn đang đơ ra như pho tượng vì những lời nói ấy. Thực sự tôi không biết nói gì, từ chối hay nhiếc móc... cũng chẳng thể...
Thấy tôi không nói gì, chú cũng không làm phiền tôi nữa mà chỉ nắm chặt tay tôi, cứ mỗi phút chú lại hôn lên mu bàn tay của tôi rồi áp cả gương mặt mình vào đấy. Chú cứ như vậy khiến tôi cảm thấy... khó xử kinh khủng!
Rồi có lúc chú úp mặt vào đùi tôi như một đứa trẻ, tôi không biết phải làm sao... Những lời nói độc địa kia khiến tôi rất buồn, nhưng giờ phút này tôi không nghĩ tới nó nữa mà chỉ nghĩ về những lời của chú, ngẫm nghĩ rồi so sánh với Mỹ Hạnh.
Tôi nên tin ai đây?
Ánh mắt lạnh lùng của Mỹ Hạnh sượt qua tâm trí tôi, những cử chỉ và hành động trước đây của cô ấy cũng được tôi rà soát một cách kỹ càng... Mỹ Hạnh, liệu có đang nói dối không?
Không thể... khó tin lắm...
Còn chú, tôi thực sự hoang mang, những gì mà tôi nghĩ về chú chính là lời nói: anh yêu em, yêu em rất nhiều... xin đừng bỏ anh...
Trời ơi! Điều đó khiến cái đầu nặng nề của tôi nổ tung, tôi không chịu được mà cứ nằm bệt ra đó rồi chùm chăn kín mặt.
Đến buổi trưa, có một anh bác sĩ đến khám cho tôi, chú thì thầm gì đó vào tai người ta rồi dành luôn cả cái máy đo huyết áp của anh bác sĩ đó. Tôi và anh ta đều mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, sau đó anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bua-nhan-sat-vach/2577686/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.